UA-83376712-1

Labels

Feb 25, 2016

Con Rồng Cháu Tiên (2) : Kỷ Hồng Bàng thị


1. Thời-đại thượng-cổ
1.1 Kỷ Hồng Bàng thị (2879-258 trước Tây Lịch)
- Cứ theo tục truyền thì vua Đế Minh là cháu ba đời của Viêm Đế (họ Thần Nông), đi tuần thú phương nam đến núi Ngũ Lĩnh (thuộc tỉnh Hồ Nam bây giờ) gặp một nàng tiên, lấy nhau, đẻ ra người con tên là Lộc Tục. Sau Đế Minh truyền ngôi lại cho con trưởng là Đế Nghi làm vua phương Bắc, và phong cho Lộc Tục làm vua phương Nam, xưng là Kinh Dương Vương, quốc hiệu là Xích Quỷ.

Bờ cõi nước Xích Quỷ (còn gọi là Lĩnh Nam = phía Nam núi Ngũ Linh) bấy giờ phía bắc giáp Động Đình Hồ (Hồ  Nam), phía nam giáp nước Hồ Tôn (Chiêm Thành), phía tây giáp Ba Thục  (Tứ Xuyên), phía đông giáp bể Nam Hải.

Kinh Dương Vương làm vua nước Xích Quỷ vào quãng năm nhâm tuất (2879 trước Tây Lịch ?) và lấy con gái Động Đình Quân là Long Nữ đẻ ra Sùng Lãm.

- Sùng Lãm nối ngôi làm vua, xưng là Lạc Long Quân. Lạc Long Quân lấy con gái vua Đế Lai tên là Âu Cơ, tục truyền sinh trăm trứng, đẻ một lần được một trăm người con trai.
Lạc Long Quân bảo Âu Cơ rằng: "Ta là dòng dõi Long Quân, nàng là dòng dõi thần tiên, ăn ở lâu với nhau không được. Nay được 100 con thì nàng đem 50 đứa lên núi, còn 50 đứa ta đem xuống bể Nam Hải".
Gốc tích truyện này có lẽ là từ Lạc Long Quân về sau, nước Xích Quỷ chia ra những nước gọi là Bách Việt (100 người Việt). Đấy cũng  là một điều nói phỏng, chứ không có lấy gì làm đích xác được.

- Nước Văn Lang      


Con trưởng Lạc Long Quân được nối ngôi vua, xưng là Hùng Vương, đặt quốc-hiệu là Văn Lang

Nước này đông giáp biền Nam Hải, tây đến Ba Thục, bắc đến hồ Động Đình, nam giáp nước Hồ Tôn (Chiêm Thành), nay là Quảng Nam. 
Cứ theo sử cũ thì nước Văn Lang chia ra làm 15 bộ:

Văn Lang         (Bạch Hạc, tỉnh Vĩnh Yên)
Châu Diên       (Sơn Tây)
Phúc Lộc         (Sơn Tây)
Tân Hưng        (Hưng Hóa - Tuyên Quang)
Vũ Định           (Thái Nguyên - Cao Bằng)
Vũ Ninh           (Bắc Ninh)
Lục Hải            (Lạng Sơn)
Ninh Hải          (Quảng Yên)
Dương Tuyền  (Hải Dương)
Giao Chỉ          (Hà Nội, Hưng Yên, Nam Định, Ninh Bình)
Cửu Chân       (Thanh Hóa)
Hoài Hoan       (Nghệ An)
Cửu Đức         (Hà Tĩnh)
Việt Thường    (Quảng Bình, Quảng Trị)
Bình Văn         ( ? )

Hùng Vương đóng đô ở Phong Châu (bây giờ ở vào địa hạt huyện Bạch Hạc, tĩnh Vĩnh Yên), đặt tướng văn gọi là Lạc Hầu, tướng võ gọi là Lạc Tướng, con trai vua gọi là Quan Lang, con gái vua gọi là Mị Nương, các quan nhỏ gọi là Bồ Chính. Quyền chính trị thì cứ cha truyền con nối, gọi là Phụ Đạo.


Ngày Giỗ tổ Hùng Vương hay Lễ Hội Đền Hùng là một ngày lễ của Việt-Nam. Đây là ngày hội truyền thống của dân tộc Kinh để tưởng nhớ công lao dựng nước của vua Hùng Vương. Nghi lễ truyền thống được tổ chức hàng năm vào mồng 10 tháng 3 âm lịch tại Đền Hùng , thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ nhưng được dân Việt trong cũng như ngoài nước đều kỷ niệm.

- Họ Hồng Bàng làm vua được 18 đời, đến năm quý mão (158 trước Tây lịch) thì bị nhà Thục lấy mất nước.
Xét từ đời Kinh Dương Vương đến đời vua Hùng Vương thứ 18, cả thảy 20 ông vua, mà tính từ năm nhâm tuất (2879) đến năm quý mão (258 trước  Tây lịch) thì vừa được 2622 năm. Cứ tính hơn bù kém, mỗi ông vua trị vì được non 150 năm! Dẫu là người đời thượng cổ nữa, thì cũng khó lòng mà  có nhiều người sống lâu được như vậy. Xem thế thì đủ biết truyện đời  Hồng Bàng không chắc là truyện xác thực. (Trần Trọng Kim)

(Về đời bấy giờ, sử Tàu có chép rằng năm tân mão (1109 trước Tây lịch), đời vua Thành Vương nhà Chu, có nước Việt Thường, ở phía nam xứ Giao Chỉ sai sứ đem chim bạch trĩ sang cống, nhà Chu phải tìm người làm thông ngôn mới hiểu được tiếng, và ông Chu Công Đán lại chế ra xe chỉ nam để đem sứ Việt Thường về nước. Vậy đất Việt Thường và đất Giao Chỉ có phải là đất của Hùng Vương lúc bấy giờ không?)

Bao nhiêu ngàn năm văn-hiến? Trước giờ tôi cũng muốn biết rõ.
Nếu dựa vào truyền-thuyết thì nước Xích Quỷ ta đã lập nên năm 2879 trước Tây Lịch, nghĩa là khoảng 5000 năm trước. Dựa thêm vào sử Trung Hoa, từ 1109 trước Tây Lịch, nghĩa là hơn 3300 năm trước,  Việt Thường và Giao Chỉ (những nước thuộc Bách Việt) đã có ít quốc-gia sang cống. Cho nên 4000 văn hiến của chúng ta không phải là huyền-thoại.
Biết "chắc" là như vậy nhưng không còn bằng chứng cụ thể / khoa học nên chúng ta đã phải bổ túc bằng huyền-sử để thay cho lịch-sử (?)
Vấn-đề là Trung Hoa đã đô hộ nước ta cả ngàn năm, dĩ nhiên là đã xoá đi hết những di-tích lịch-sử của chúng ta để đồng hoá dân tộc ta như tất cả những dân tộc khác thuộc Trung Hoa hiện nay. Cũng đừng quên chữ Việt-Cổ chúng ta cũng mới được tìm lại gần đây mà thôi (Artshare http://phu-tran.blogspot.com/2013/03/toi-yeu-tieng-nuoc-toi-chu-viet-co.html ).

Truyện Cổ Tích Về Đời Hồng Bàng.
- Tục xâm mình
Sử chép rằng đời Hùng Vương thứ nhất, người nước Văn Lang làm nghề chài lưới, cứ hay bị giống thuồng luồng (một loài thuỷ quái trên sông Hồng?) làm hại, vua mới bắt dân lấy chàm vẽ mình để những giống ấy tưởng là đồng loại không làm hại nữa.  Sử lại chép rằng thuyền của ta ở đằng mũi thường hay làm hai con mắt, cũng có ý để cho các thứ thủy quái ở sông ở bể không quấy nhiễu đến.

- Truyện Phù Đổng Thiên Vương
Đời vua Hùng Vương thứ 6 có đám giặc gọi là giặc Ân, hung mạnh lắm, không ai đánh nổi. Vua mới sai sứ đi  rao trong nước để tìm người tài giỏi ra đánh giặc giúp nước. Bấy giờ ở làng Phù Đỗng, bộ Võ Ninh (nay là huyện Võ Giàng, tỉnh Bắc Ninh), có đứa trẻ xin đi đánh giặc giúp vua. Sứ giả về tâu vua, vua lấy làm lạ, cho đòi vào chầu. Đứa trẻ ấy xin đúc cho một con ngựa và cái roi bằng sắt. Khi ngựa và roi  đúc xong thì đứa trẻ ấy vươn vai một cái, tự nhiên người cao lớn lên một trượng, rồi nhảy lên ngựa cầm roi đi đánh giặc.
Phá tan giặc ở chân núi Vũ Ninh xong, người ấy đi đến núi Sóc Sơn thì biến đi mất. Vua nhớ ơn, truyền lập đền thờ ở cạnh chùa Kiến Sơ, hương Phù Đổng, về sau phong là Phù Đổng Thiên Vương.
Năm nào đến mồng tám tháng tư cũng có hội vui, tục gọi là đức Thánh Gióng.

- Truyện Sơn Tinh Thủy Tinh
Tục truyền rằng vua Hùng Vương thứ 18 có người con gái tên là Mỵ Nương, nhan sắc tuyệt trần. Sơn Tinh và Thủy Tinh đều muốn hỏi làm vợ. Hùng Vương hẹn rằng ngày hôm sau ai  đem đồ lễ đến trước thì gả cho người ấy. Hai người vâng lời, lạy tạ ra về. Hôm sau, Sơn Tinh đem các đồ châu báu vàng bạc, chim núi thú rừng đến dâng. Vua y hẹn gả con cho. Sơn Tinh đón vợ về ở ngọn núi cao trên núi Tản Viên (tức là núi Ba Vì ở tỉnh Sơn Tây).
Thủy Tinh đến sau, thấy Sơn Tinh lấy mất Mỵ Nương, tức giận vô cùng, mới làm ra mưa to gió lớn, rồi dâng nước lên và đem các loài thủy tộc đuổi theo. Vua cùng Sơn Tinh lấy lưới sắt chăng ngang thượng lưu sông Từ Liêm để chặn lại.
Thủy Tinh theo sông khác, từ Ly Nhân vào chân núi Quảng Oai rồi theo dọc bờ lên cửa sông Hát, ra sông lớn mà rẽ vào sông Đà để đánh Tản Viên, nơi nơi đào sâu thành vực thành chằm, chứa nước để mưu đánh úp. Sơn Tinh có phép thần biến hóa, gọi người man đan tre làm rào chắn nước, lấy nỏ bắn xuống, các loài có vẩy và có vỏ trúng tên đều chạy trốn cả. Rốt cuộc Thủy Tinh không thể xâm phạm được núi Tản Viên, 
phải  rút nước chạy về. Từ đó Sơn Tinh và Thủy Tinh thù nhau, mỗi năm đánh nhau một lần, dân gian thật là cực khổ.

Truyện này là nhân ở Bắc Việt năm nào đến tháng 6, tháng 7 cũng có nước lũ ở trên mạn ngược chảy xuống tràn vào trong đồng áng, ngập mất cả ruộng đất. Người ta không hiểu là tại lẽ gì, mới tưởng tượng mà đặt ra câu chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh đánh nhau vậy.


Trong số sau: Con Rồng Cháu Tiên (3) : Nhà Thục


Yên Hà, tháng 2, 2016
Tài-liệu nguồn :

- Việt-Nam Sử-Lược (1919) : Lệ Thân Trần Trọng Kim

- Đại-Việt Sử-ký Toàn-Thư (1697) : Lê Văn Hưu, Phan Phu Tiên, Ngô Sĩ Liên...




Đi tìm Tự-Do (Phần 7-Hết) - Thuỵ Uyên



… ( Tiếp theo phần 6)


Tôi tiu ngỉu kể lại. Khuê ôm bụng cười ngất :
- Đáng lý ra Uyên phải phịa đại đi chứ ? Nhưng thôi, không sao, Khuê sẽ kiếm việc chỗ khác cho Uyên.
Tôi lo lắng :
- Khuê biết chỗ nào dạy đánh máy chữ, chỉ cho Uyên với. Trong bụng thì muốn kiếm việc trong văn phòng, hỏi đến thì chả biết làm gì cả. Quê quá.
- Rồi từ từ Uyên sẽ biết mà. Ừ, Khuê sẽ xem hộ cho nhé ?

Vào một ngày nghỉ của chị em tôi, tôi rủ chị Vy về San Diego thăm gia đình. Tôi chạy ùa vào nhà, ôm lấy Mẹ, õng ẹo :
- Mẹ ơi, tụi con nhớ Mẹ lắm, Mẹ có nhớ tụi con không ?
Mẹ mắng yêu :
- Lớn đầu rồi còn làm nũng. Ăn gì chưa ? Này, hôm nay vừa vặn rằm, Mẹ làm bún thang để cúng. Tí nữa thì ăn được.

Tôi chạy ra ngoài, đứng ngắm nhìn ngôi nhà mới. Căn nhà nằm gọn trên ngọn đồi, nhìn xuống thung lũng.  Con đường đất ngoằn ngoèo len lỏi luồn qua những mái nhà ngói đỏ. Vài áng mây trắng lững thững trôi trong khung trời xanh ngắt. Tuyệt đẹp.
- Anh Bạch và Bố đâu, Mẹ ?
- Đằng sau nhà ấy, đang sửa chữa gì ấy mà.

Tôi bước ra sân sau. Hai Bố con loay hoay đóng màng lưới bọc căn phòng trái bên hông nhà. Thấy tôi, anh Bạch reo lên :
- A, về rồi hở ? Lấy cho Bố và anh ly nước lạnh nào. Em trông thấy phòng ngủ hai chị em chưa ?
- Đâu, phòng nào ? Chốc nữa em xem. Anh đang đóng phòng cho ai thế ?
- Phòng này sẽ là phòng của anh. Khi nào xong màng lưới, sẽ mát vô cùng em ạ.
Chị Vy kéo tay tôi vào nhà :
- Đi, vào xem phòng chị em mình.
- Em đi rót nước cho Bố và anh Bạch đã.

Căn nhà chúng tôi khá rộng, hai phòng tắm, ba phòng ngủ, một phòng cho Bố Mẹ, một phòng cho hai chị em tôi, một phòng cho thằng em trai và đứa cháu. Tuy rằng chị em tôi hiện sinh sống trên Hollywood, nhưng tôi biết, anh Bạch nhường phòng anh ấy, để dành cho những lúc chị em tôi về thăm. Tôi liếc nhìn vào trong. Bố Mẹ đã trang trải xong xuôi, đâu ra đấy, ngăn nắp. Tôi chạnh lòng thương anh vô cùng.
Tiếng Mẹ gọi từ dưới nhà :
- Uyên, điện thoại của cô Khuê này.
Tôi xuống gác.
- Uyên, ông Edmond có nhắn lại cho Khuê là ông ta nhận Uyên làm việc đó. Ngày kia, Uyên trở lại trên này chưa ? Ông ta nói, nếu Uyên nhận lời, hôm đó trở lại gặp ông ta để điền đơn gì đó mà.
Tôi nhảy cỡn lên :      
- Thật không ? Trời ơi, mừng quá. Cám ơn Khuê nhiều nhe ?
- Gì đâu mà cám ơn Khuê ? Uyên đi xin việc và nói chuyện với ông Edmond, chứ đâu phải Khuê nè ? OK, thôi, Khuê hẹn với ông ta dùm Uyên nhe ? Ngày kia trở lại trên này nhe ?

Tôi báo tin mừng cho gia đình. Anh Bạch vui lắm.
- Mừng cho em có việc làm tốt. Giúp việc vặt trong văn phòng, chắc không bao nhiêu đâu, nhưng ít ra có đầy đủ quyền lợi và bảo hiểm vững chắc. Hôm nào thì em bắt đầu làm ?
- Em chưa biết nữa. Ngày kia lên làm giấy tờ, em sẽ hỏi.
- Thế con sẽ còn đi hát nữa không ? Mẹ hỏi thế.
- Không, Mẹ ạ. Con không muốn tiếp tục nghề này lâu rồi, nhưng chưa có dịp thôi. Đây là dịp tốt cho con bỏ. Ngày kia lên trên Hollywood lại, con sẽ nói với ban nhạc.
Bố không nói gì cả, chỉ gật gù mỉm cười.
- Xa không con ? Mẹ hỏi tiếp.
- Từ chỗ tụi con ở, chắc cũng phải 15, 20 phút lái xe. Sở đó nằm ở ngoại ô Los Angeles.
- Thôi cũng được. Không xa lắm là tốt rồi.

Sau bữa cơm tối, tôi vào phòng “mới” của hai chị em, nằm suy nghĩ mãi, không hiểu tại sao ông Edmond lại bằng lòng nhận mình làm việc.  Tôi cứ đinh ninh là ông ta không hề bận tâm nghĩ đến mướn một người như tôi. Tôi kể cho chị Vy nghe, chị bảo :
- Cũng không biết được. Nhiều khi ông ấy muốn giúp đỡ những người tị nạn nghèo khổ như mình. Cũng có thể ông ấy rất có cảm tình với người Á Đông, hoặc khi thấy em ăn nói thật thà như thế, ông ấy lại mến cũng không biết chừng. Nhưng thôi, em thắc mắc làm gì ? Dù sao đi nữa, khi em đến gặp ông ấy, nhớ cám ơn ông ấy nhé ? Dịp tốt cho em, hãy cố gắng làm việc cho giỏi.

Tôi như mở hội trong lòng, thích thú vô cùng.
Hôm ấy trở lại gặp ông Edmond, tôi ngượng ngập, lí nhí vài câu xã giao và cám ơn. Tôi không dám hỏi ông ấy lý do tại sao mướn tôi làm, sợ ông ấy lại đổi ý. Trong khi tôi ngồi điền giấy tờ, ông Edmond giải nghĩa tần tượng những luật lệ, điều kiện của công ty, trình bày rõ ràng quyền lợi nhân viên cho tôi nghe. Tôi nghe đến đâu, chỉ nhút nhát gật đầu, cám ơn đến đó, không dám hỏi nhiều. Về nhà, tôi điện thoại ngay đến ban nhạc, tôi hẹn sẽ tiếp tục với họ đến cuối tháng rồi từ giã, họ buồn vô cùng, nhưng ai nấy đều chúc mừng tôi.

Ngày đầu tiên trong công việc, bà thư ký Lana chỉ dẫn tôi cách dùng điện thoại để trả lời khách khi họ gọi đến, đánh máy vài tờ hóa đơn, thu xếp hồ sơ và cất vào tủ theo thứ tự. Tôi cẩn thận biên xuống tập giấy từng bước một những lời chỉ dẫn của bà Lana, và cố gắng theo dõi ghi nhớ những gì bà ta làm.  Một tuần lễ liền thực tập như thế, tôi bắt đầu tự làm lấy công việc.
Ôi chao, tôi vụng về quá. Loay hoay mãi mới chỉ đánh xong một tờ hóa đơn. Đang nói điện thoại với khách hàng, khi một đường giây khác gọi vào, tôi hoảng hốt, sơ ý, bấm nhầm loạn xạ nút điện thoại, cắt ngang người khách. Bà thư ký nhìn tôi lắc đầu. Tôi sợ hãi, cố gắng tập trung tư tưởng vào công việc. Lúc ra về, tôi chào bà ta, giọng tôi run lên xin lỗi. Tôi hứa sẽ cố gắng nhiều hơn.
Về đến nhà, tôi nằm vật ra giường, buồn vô hạn. Điện thoại kể chuyện cho Khuê nghe, tôi bật khóc sau đó :
- Chắc ông Edmond sẽ đuổi Uyên quá Khuê ơi. Sao Uyên vô tích sự thế này.
- Chắc không sao đâu, Uyên bình tĩnh nhe ? Mai trở lại làm, Uyên xin bà Lana chỉ dạy thêm nhiều nữa, và ráng ghi nhớ là được rồi.

Qua ngày hôm sau làm việc, tôi vẫn lúng túng làm sai rất nhiều, nhưng tương đối đỡ hơn hôm trước. Được cái bà Lana rất kiên nhẫn, chịu khó chỉ bảo cho tôi từng bước một. Và rồi, tôi quen dần với công việc, và làm rất hăng say. Thấy tôi tiến bộ nhiều và siêng năng, bà ta bắt đầu giao hết công việc trong văn phòng cho tôi.

Thấm thoát tôi làm việc cho công ty đã gần hai năm. Tôi hoàn toàn lãnh hội và rành rẽ tất cả những việc trong sở. Lúc ấy, chị Vy đã dọn ra riêng khi chị kiếm được việc khác khá hơn. Khuê rủ tôi :
- Uyên đến ở chung với Khuê nhe ? Vừa gần sở hơn, Khuê cũng sẽ có Uyên bên cạnh, đỡ cảm thấy cô đơn.
Tôi vui lắm, bằng lòng ngay, thiết nghĩ tạm thời, tôi sẽ có được một cuộc sống an vui và đầy đủ như ý tôi mong muốn.
Cho đến một ngày, ông Edmond về hưu, ông phó lên nhậm chức. Tôi nhận ra được càng ngày bà Lana trở nên lười nhác. Bà ta đến trễ, về sớm, lắm lúc không đến sở nữa. Tôi điều hành mọi việc trong sở không hở tay. Tiền lương không thay đổi, đến sớm, về trễ, người thấm mệt. Tôi bất mãn, đệ đơn xin nghỉ. Lúc ấy, tôi đã có một số vốn kinh nghiệm việc sở, tôi không sợ nữa. Khuê lo cho tôi lắm, bảo :
- Sao Uyên gan thế ? Đang làm giỏi và tốt, tại sao lại xin nghỉ ?
- Nhưng chịu không nổi tư cách bà Lana.
Tôi cương quyết :
- Bà ta ăn hiếp Uyên quá đi. Ông chủ thì có mắt cũng như không, cứ làm ngơ cho bà ta muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi, muốn đến thì đến, về thì về. Lần nào có mặt trong sở, gặp được chưa đầy năm phút, bà ta lại biến đâu mất. Quá giờ ăn trưa mới thấy bà ta lò dò về, mặt mày đỏ gay mùi rượu. Thỉnh thoảng lên cơn, bà ta lên tiếng chê bai rằng Uyên làm không đúng cách. Bao nhiêu việc khó dễ gì trong đó, Uyên ra sức làm hết mà, có bao giờ bị khách hàng trách móc, hoặc cấp trên tại Nữu Ước tra xét sai lầm đâu ? Không được, bà ta ngồi không hưởng lợi. Uyên không chịu.
Khuê lắc đầu :
- Thì đã đành rồi, nhưng Uyên chưa có việc khác mà. Đợi khi nào kiếm việc khác rồi, lúc ấy xin nghỉ cũng chưa muộn, phải không ? Khuê chỉ lo cho Uyên thôi. Đừng nóng nảy quá.
- Uyên thà chết đói, quyết không để bà ta ăn hiếp như vậy.
- Thôi được, thôi được, Khuê phục Uyên rồi. Để Khuê kiếm cho Uyên việc khác nhe. Khuê lè lưỡi, cười cười.
Tôi thử hai, ba chỗ kiếm việc, không được. Tôi bắt đầu tuyệt vọng, nghĩ đến việc trở lại với nghề ca hát.

Một buổi chiều cuối hạ, một số bạn bè tôi quen biết nhân dịp còn đi hát tại Hollywood, rủ nhau đi du lịch sang miền Đông nước Mỹ, thăm viếng Nữu Ước. Họ kéo tôi đi theo. Tôi nhận lời, thích thú lắm. Chị Vy bảo :
- Thôi thì cứ đi chơi một, hai tuần với bạn bè cho khuây khỏa, nhân thể em còn đang thất nghiệp. Nếu chị không bận với công việc mới của chị, chị cũng đi với em một chuyến.

Tôi sang Nữu Ước chưa đầy hai tuần, đã đem lòng yêu những nơi tôi thăm viếng. Những thành phố nhỏ xinh xắn, những ngôi nhà còn giữ nguyên vẹn hình thù cổ xưa, những con đường chật hẹp băng ngang cánh đồng bát ngát, những làng tược đầm ấm, đậm nhiều nét Âu Châu tôi hằng mơ tưởng. Trời đổ sang thu, lá thay màu, tuyệt đẹp, thật quyến rũ. Tôi quyết  định ở lại, điện thoại về xin phép gia đình. Mẹ hưởng ứng :
- Con đã lớn khôn, Mẹ tin ở quyết định của con. Thỉnh thoảng về lại bên này thăm gia đình là bố mẹ vui rồi.
- Em đã có việc làm chưa ? Anh Bạch hỏi thế.
- Chưa, nhưng với khả năng của em bây giờ, em tin chắc kiếm việc sẽ không thành vấn đề.
Quả nhiên, không đầy ba tuần sau, với lòng đầy tự tin, tôi xin ngay được một chân trong công ty điện, và an cư lạc nghiệp tại đây. Tôi hoàn toàn không ngờ chuyến đi thăm viếng miền Đông này lại là trạm dừng chân của tôi…

GIờ đây, với một cuộc sống tạm gọi yên ổn và vững chắc, tôi không khỏi bùi ngùi, mỗi lần nhớ lại con đường đời tôi đã đi qua. Và mỗi lần nhớ lại, tôi tự nghĩ, đã mấy chục năm trôi qua, mấy chục năm lưu lạc trên xứ người, tôi đã hài lòng, mãn nguyện chưa nhỉ ?
Tôi đã nhận đồng bào nơi này là đồng bào của tôi, nhưng tôi vẫn vo gạo thổi cơm hằng ngày. Trên bàn ăn không hề thiếu món canh rau và chén nước mắm thơm đậm đà.
Tôi đã là một công dân Mỹ gương mẫu. Có thể nói rằng, tôi hiểu, đọc, viết và nói tiếng ngoại ngữ này rất khá, nhưng vẫn không bằng tôi hiểu, đọc, viết và nói tiếng mẹ đẻ của tôi.
Trên đài truyền hình Mỹ, xem các chương trình giải trí hoặc tin tức, tôi hiểu từng chữ họ nói, nhưng vẫn không tài nào hấp thụ được ngụ ý của câu văn lời nói, hoặc không tài nào phá ra cười trước những chuyện tiếu lâm họ kể.
Tôi đã nhận nơi này làm quê hương, nhưng tôi thường hay thăm viếng các chùa chiền, hoặc tham dự những buổi lễ mừng Tất Niên của cộng đồng Việt Nam trong khắp những thành phố tôi đã đi qua.
Phải chăng, trong lòng tôi vẫn còn vương vấn một nỗi nhớ nhung, vẫn còn phảng phất một cảm giác thiếu thốn ? Hình như mãi mãi trong tôi, văng vẳng một tiếng gọi mơ hồ, lôi kéo tôi về giòng nước nguyên thủy…


HẾT

Thụy Uyên




                                  

Một chút ân tình - Thanh Tuyền

Một chút ân tình
Trịnh Nam Sơn sáng tác
Thanh Tuyền trình bày và đệm nhạc

Please click on the link  https://youtu.be/iuVKQcu4Jgo

and Enjoy.

One day in Sorrento (photos)




Please click on the link
https://youtu.be/ctwzLkNi8yM

Enjoy.