Bản nhạc này, Trần Ngọc Thanh Tuyền vừa mới sáng-tác để nói lên tâm-trạng của chồng mình (aka tôi) trong giai-đoạn hai người đã trao-đổi với nhau bao tình-ý nhưng không thủ-thỉ với nhau được ba chữ mầu-nhiệm đó. Tại sao? Tựa bài hát (do tôi chọn) đã là câu trả lời rồi.
Thuở ấy, tình-yêu đã đến với chúng tôi, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng nhưng cũng mãnh-liệt như cơn mưa bất ngờ. Lúc đầu, chúng tôi chỉ quen nhau trên mạng, qua một forum cựu học-sinh trường Jean-Jacques Rousseau (Sài-Gòn), niên-học 1969 (năm tôi ra Tú-Tài). Chúng tôi, một người bên Mỹ, một người bên Pháp, cách xa nhau một Đại-Tây-Dương, chưa hề biết mặt nhau, nhưng từ thư điện-tử này qua thư điện-tử nọ, chúng tôi đã dần dần, từ từ, cảm-mến nhau lúc nào không biết.
Thật tình mà nói, ngay từ lúc đầu, tôi không có tình ý gì cả, vì lúc đó, tôi đâu còn độc-thân đâu? Chẳng qua, tính tôi hay vui đùa nên trên forum, gặp ai có duyên, vui tính thì tôi nhẩy vào để nói chuyện, pha trò cho vui thôi. Ai ngờ tình-yêu đã len lẻn đánh “du kích” tôi như trong truyện “Con ngựa thành Troyes” nên khi việc phải đến đã đến thì ôi thôi, đã muộn rồi. Rồi đến khi “cô ta” thú-thật tình-cảm của cô dành cho tôi thì tôi mới giật-mình, chợt hiểu những gì các bạn trên cùng forum đã hiểu từ lâu rồi.
Nhưng làm sao tôi có thể đáp lại tấm “thịnh-tình” của cô khi con tim tôi đã vào lồng? Làm sao tôi có thể đón-nhận tình-yêu của hai người đàn bà một lúc?
…Ta ngồi đây, lòng vương vấn nào ai hay…
Lòng tôi rối bù, tôi như đã leo lưng cọp, làm sao xuống cho toàn thây đây? Hình như tôi cũng đã yêu cô ấy mất rồi nhưng dường như lý-trí (lương-tâm?) tôi không cho phép tôi “phản-bội” và làm khổ người con gái đang sống chung với tôi. Dầu sao đi nữa thì tôi cũng đã có lỗi với cả hai rồi, nếu không phải là có lỗi cả với chính mình.
Tôi đành thú-nhận với em là con tim tôi đã bị ngự-trị rồi và xin lỗi em đã để em hiểu lầm. Em buồn lắm nhưng rồi không hiểu sao, hình như “con tim có những lý-do của nó mà lý-trí không biết” (le coeur a ses raisons que la raison ne connait pas) nên chúng tôi lại tiếp-tục vui đùa với nhau trên mạng như không có gì xẩy ra.
Ta nhìn em, nhìn khoé mắt, nhìn nụ cười
Ta nhìn em, khuôn mặt đó buồn vời vợi
Đôi chúng ta thương tình xót xa đưa
Tình lặng câm mãi trong mưa, âm thầm nhung nhớ…
Tôi chỉ có thể nhìn em trên ảnh em gửi cho tôi chứ chúng tôi đã gặp nhau bao giờ đâu? Chúng tôi đã cảm mến nhau ngay trước khi biết mặt nhau cơ mà? Tình yêu đôi khi thật lạ lùng nhưng đôi khi tình chỉ có thể xót-xa đưa, chỉ có thể lặng câm thôi sao?
Ít lâu sau, tôi vẫn áy-náy với tình trạng "hai hàng" này quá và rồi cũng đến lúc tôi phải có thái-độ rõ rệt. Tôi gọi điện-thoại cho em và xin em đừng viết riêng cho nhau nữa và hãy quên đi chuyện chúng mình.
… Ta ngồi đây, tình đã ngỡ xa tầm tay
Thương nhớ em, thương lời đắng trên môi
Lời nghẹn ngào khóc chia phôi, nỗi buồn khôn nguôi…
Thôi hết rồi, tình đôi ta ngỡ ngàng, tình đôi ta muộn-màng, thôi đành chôn vùi tận đáy lòng. Tim em quặn đau khi tim tôi xe-thắt. Em lặng-lẽ khóc, tôi lặng-lẽ thở dài. Hai con tim cùng hòa nhịp, thổn-thức trong bản tình-ca ngang trái. Một lời cuối cho em rồi tôi gác điện-thoại.
Tôi ngồi thừ người, hoang mang, khắc-khoải. Hồn tôi hoang vắng, tiêu-điều như Hiroshima sau cơn tàn-phá của quả bom nghiệt-ngã. Tôi suy-nghĩ mông-lung, như cố-gắng tìm-hiểu chuyện gì đang xẩy ra đến mình, tôi ngẫm-nghĩ lại chuyện chúng mình. Rõ ràng là chúng tôi đã có tình-ý với nhau từ đầu nhưng sao chính chúng tôi lại không biết? Tôi đã yêu nhưng sao không chịu chấp-nhận để đón-nhận? Làm sao tôi có thể quên, có thể từ-bỏ tình-yêu này? Tại sao tôi phải lừa-dối con tim mình?
… Đừng khóc nữa em, cuộc tình này, anh có nào quên
(Đừng khóc nữa em, anh không còn lừa dối con tim)
Đừng khóc nữa em, lời hẹn thề, anh xin cùng em
(Đừng khóc nữa em, trọn cuộc tình xin trao về em)
Hãy đến với anh, cho anh được mãi bên em
Cùng sánh vai nhau, anh thì thầm nói “Yêu em”.
Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng đến mức sợ hãi, cảm giác như mình vừa đánh mất một cái gì quan trọng nhất trong đời. Đến lúc này, tôi mới thực-hiện được là tôi đã yêu nàng “trầm-trọng” rồi. Làm sao tôi còn có thể lừa dối con tim, chối bỏ tình-yêu, để vuột mất hạnh-phúc một đời người? Lẽ nào tôi phải chết khát bên cạnh bờ suối mát (thanh tuyền)?
… Hôm nay, mười năm sau khi tôi quy-hàng Tình-Yêu, chấp-nhận duyên-phận, nàng đã viết lên bài hát này và “bắt” tôi hát để trả thù cho… bõ ghét.
Yên Hà, tháng 6, 2012