Chiều nay, dừng chân trên đỉnh đồi, nhìn vọng lại mà hồn mênh mang như biển cỏ rối dưới chân mình. Năm vừa qua, hì hục trèo lên đây, thân thể rã rời, đôi chân nhừ mỏi, tôi chỉ mong sao cho thuyền cập bến, cho yên phận tù đầy, cho giấc ngủ miên man...
Người lữ khách đã dừng bước nhưng lòng còn khắc khoải,
như cuộc tình chưa nguôi,
như đời mình chưa vui,
như hành trình chưa xuôi...
Những chuỗi ngày êm đềm sao vẫn còn lang thang trên bầu trời thanh thản ?
Ngựa hoang về đến bến sông rồi, nhưng cỏ mượt sao còn nhạt ?
Chân đã ngừng nhưng lòng còn bâng khuâng,
với một cảm giác vu vơ
hầu như thuyền chưa tìm đến bến,
như nước chưa chẩy về nguồn,
như cuộc đời chưa tròn ý nghĩa.
Câu hỏi chính yếu này, chỉ có em mới có câu trả lời.
Em ơi,
Em ơi,
Em đã bước vào đời tôi tự lúc nào ? Dịu dàng như cơn mộng êm ái, mãnh liệt như cơn bão bất ngờ.
Đôi ta như hai đứa trẻ ngây thơ, tay trong tay, tung tăng vui đùa trong sân trường ồn ào. Hai con chim lạc đàn nhưng tâm đầu ý hợp, muốn vỗ cánh tung bay, rong chơi trên bầu trời xa lạ. Rồi như đá ngây ngô.
Đầu tôi đã hai thứ tóc nhưng sao tôi còn vô tư lự ?
Tôi đã hơi đa tình hay đã quá vô tình ?
Tim tôi đã bị ngự trị nhưng sao chưa khép kín ?
Tim em khép kín rồi, nhưng sao còn hé mở ?
Tôi chưa hề gặp mặt em nhưng em duyên dáng quá làm hồn tôi xao xuyến,
Tâm-huyết em nghệ-sĩ để tâm-hồn tôi thêm lãng mạn.
Em đứng bên kia bờ đại-dương để bên này tôi hóng gọi,
Đôi mắt em lặng buồn để tim tôi tan nát
Giọng nói em thổn thức để lòng tôi tái tê.
Tâm-huyết em nghệ-sĩ để tâm-hồn tôi thêm lãng mạn.
Em đứng bên kia bờ đại-dương để bên này tôi hóng gọi,
Đôi mắt em lặng buồn để tim tôi tan nát
Giọng nói em thổn thức để lòng tôi tái tê.
Thôi rồi, tôi đã lỡ yêu em rồi.
Tôi xin cảm ơn Đời đã đưa đẩy gót chân em lưu lạc vào vườn tôi.
Tôi xin cảm ơn gió đã ân cần đặt nhẹ hạt giống Tình vào một góc tim tôi
để mỗi giòng chữ trìu mến vun trồng, đối qua đáp lại, như từng làn sóng thủy triều.
Tôi xin cảm ơn em đã đem lại ánh đèn mầu, soi sáng hồn tôi như ánh phà rọi đường cho con thuyền.
Em ơi,
Em ơi,
Tôi đã đi tìm em nửa đời người, duyên nợ này đã đến hồi phải trả.
Bên em, xin cho tôi đi nốt con đường dài trước mặt.
Em ơi, hãy lên đường...
Bên em, xin cho tôi đi nốt con đường dài trước mặt.
Em ơi, hãy lên đường...
Yên Hà (2002)
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.