chiều tà rơi lẳng lặng
nhè nhẹ tắt nắng vàng
bước chân hài rón rén
thấp thoáng bóng em sang
thoang thoảng hương trinh nữ
mơn mởn trái bồng đào
thì thào lời em gọi
ru hồn người xôn xao
lưng ong ôi mềm mại
dáng em lượn miệt mài
đôi môi hồng tủm tỉm
long lanh cặp mắt nai
hỡi cô em bé bỏng
cho tôi được nâng niu
tâm tình em nũng nịu
bên khung cửa dặt diù
ngoài trời mưa rỉ rả
gió đêm thở rì rào
lòng người buồn rười rượi
nỗi buồn vẫn nao nao.
Yên Hà, mùa thu 2004
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.