UA-83376712-1

Labels

Jun 13, 2012

Lừa dối con tim - Thanh Tuyền sáng-tác, TNPhú trình bày


Please on the link   http://youtu.be/y7YqRf0fdFs

and enjoy.

Lừa dối con tim (Behind the scene)


Bản nhạc này, Trần Ngọc Thanh Tuyền vừa mới sáng-tác để nói lên tâm-trạng của chồng mình (aka tôi) trong giai-đoạn hai người đã trao-đổi với nhau bao tình-ý nhưng không thủ-thỉ với nhau được ba chữ mầu-nhiệm đó. Tại sao? Tựa bài hát (do tôi chọn) đã là câu trả lời rồi. 
 
Thuở ấy, tình-yêu đã đến với chúng tôi, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng nhưng cũng mãnh-liệt như cơn mưa bất ngờ. Lúc đầu, chúng tôi chỉ quen nhau trên mạng, qua một forum cựu học-sinh trường Jean-Jacques Rousseau (Sài-Gòn), niên-học 1969 (năm tôi ra Tú-Tài). Chúng tôi, một người bên Mỹ, một người bên Pháp, cách xa nhau một Đại-Tây-Dương, chưa hề biết mặt nhau, nhưng từ thư điện-tử này qua thư điện-tử nọ, chúng tôi đã dần dần, từ từ, cảm-mến nhau lúc nào không biết.
Thật tình mà nói, ngay từ lúc đầu, tôi không có tình ý gì cả, vì lúc đó, tôi đâu còn độc-thân đâu? Chẳng qua, tính tôi hay vui đùa nên trên forum, gặp ai có duyên, vui tính thì tôi nhẩy vào để nói chuyện, pha trò cho vui thôi. Ai ngờ tình-yêu đã len lẻn đánh “du kích” tôi như trong truyện “Con ngựa thành Troyes” nên khi việc phải đến đã đến thì ôi thôi, đã muộn rồi. Rồi đến khi “cô ta” thú-thật tình-cảm của cô dành cho tôi thì tôi mới giật-mình, chợt hiểu những gì các bạn trên cùng forum đã hiểu từ lâu rồi.  
Nhưng làm sao tôi có thể đáp lại tấm “thịnh-tình” của cô khi con tim tôi đã vào lồng? Làm sao tôi có thể đón-nhận tình-yêu của hai người đàn bà một lúc? 


…Ta ngồi đây, lòng vương vấn nào ai hay…

Lòng tôi rối bù, tôi như đã leo lưng cọp, làm sao xuống cho toàn thây đây? Hình như tôi cũng đã yêu cô ấy mất rồi nhưng dường như lý-trí (lương-tâm?) tôi không cho phép tôi “phản-bội” và làm khổ người con gái đang sống chung với tôi. Dầu sao đi nữa thì tôi cũng đã có lỗi với cả hai rồi, nếu không phải là có lỗi cả với chính mình.
Tôi đành thú-nhận với em là con tim tôi đã bị ngự-trị rồi và xin lỗi em đã để em hiểu lầm. Em buồn lắm nhưng rồi không hiểu sao, hình như “con tim có những lý-do của nó mà lý-trí không biết” (le coeur a ses raisons que la raison ne connait pas) nên chúng tôi lại tiếp-tục vui đùa với nhau trên mạng như không có gì xẩy ra. 

Ta nhìn em, nhìn khoé mắt, nhìn nụ cười
Ta nhìn em, khuôn mặt đó buồn vời vợi
Đôi chúng ta thương tình xót xa đưa
Tình lặng câm mãi trong mưa, âm thầm nhung nhớ…

Tôi chỉ có thể nhìn em trên ảnh em gửi cho tôi chứ chúng tôi đã gặp nhau bao giờ đâu? Chúng tôi đã cảm mến nhau ngay trước khi biết mặt nhau cơ mà? Tình yêu đôi khi thật lạ lùng nhưng đôi khi tình chỉ có thể xót-xa đưa, chỉ có thể lặng câm thôi sao?

Ít l
âu sau, tôi vẫn áy-náy với tình trạng "hai hàng" này quá và rồi cũng đến lúc tôi phải có thái-độ rõ rệt. Tôi gọi điện-thoại cho em và xin em đừng viết riêng cho nhau nữa và hãy quên đi chuyện chúng mình.

… Ta ngồi đây, tình đã ngỡ xa tầm tay
Thương nhớ em, thương lời đắng trên môi
Lời nghẹn ngào khóc chia phôi, nỗi buồn khôn nguôi…

Thôi hết rồi, tình đôi ta ngỡ ngàng, tình đôi ta muộn-màng, thôi đành chôn vùi tận đáy lòng. Tim em quặn đau khi tim tôi xe-thắt. Em lặng-lẽ khóc, tôi lặng-lẽ thở dài. Hai con tim cùng hòa nhịp, thổn-thức trong bản tình-ca ngang trái. Một lời cuối cho em rồi tôi gác điện-thoại.
Tôi ngồi thừ người, hoang mang, khắc-khoải. Hồn tôi hoang vắng, tiêu-điều như Hiroshima sau cơn tàn-phá của quả bom nghiệt-ngã. Tôi suy-nghĩ mông-lung, như cố-gắng tìm-hiểu chuyện gì đang xẩy ra đến mình, tôi ngẫm-nghĩ lại chuyện chúng mình. Rõ ràng là chúng tôi đã có tình-ý với nhau từ đầu nhưng sao chính chúng tôi lại không biết? Tôi đã yêu nhưng sao không chịu chấp-nhận để đón-nhận? Làm sao tôi có thể quên, có thể từ-bỏ tình-yêu này? Tại sao tôi phải lừa-dối con tim mình?

… Đừng khóc nữa em, cuộc tình này, anh có nào quên
(Đừng khóc nữa em, anh không còn lừa dối con tim)
Đừng khóc nữa em, lời hẹn thề, anh xin cùng em
(Đừng khóc nữa em, trọn cuộc tình xin trao về em)
Hãy đến với anh, cho anh được mãi bên em
Cùng sánh vai nhau, anh thì thầm nói “Yêu em”.

Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng đến mức sợ hãi, cảm giác như mình vừa đánh mất một cái gì quan trọng nhất trong đời. Đến lúc này, tôi mới thực-hiện được là tôi đã yêu nàng “trầm-trọng” rồi. Làm sao tôi còn có thể lừa dối con tim, chối bỏ tình-yêu, để vuột mất hạnh-phúc một đời người? Lẽ nào tôi phải chết khát bên cạnh bờ suối mát (thanh tuyền)?

… Hôm nay, mười năm sau khi tôi quy-hàng Tình-Yêu, chấp-nhận duyên-phận, nàng đã viết lên bài hát này và “bắt” tôi hát để trả thù cho… bõ ghét.

Yên Hà, tháng 6, 2012


Ecrits et cris


J’ai toujours voulu écrire. Ecrire pour me livrer, pour me délivrer, pour donner quelque chose de moi-même, pour pardonner quelque chose à moi-même.
« Excrire » en mots ce qui est inscrit en maux. En jonglant avec mes mots, en jouant de mes maux. Mon chemin de croix à moi, pour crier à l’extérieur ce qui est emmuré en moi.

« J’ai toujours écrit pour éviter de vivre … » : cette expression de Miguel Del Castillo résonne, bourdonnante, dans ma tête.
Et moi, je dois écrire pour éviter de ressentir. Mes émotions, faute de se vivre dans la chair, s’écrivent en des mots, sublimés dans la tête. Pour faire de mes soupirs, des sourires, comme un peu de soleil dans l’eau froide.

J’avais commencé à écrire comme çà, puis ce « comme-çà », j’ai commencé à le structurer mais finalement, j’ai redonné libre cours à mon imaginaire, dans une prose vagabonde, plus bohême mais plus mienne, plus bohémienne.
Je me remets à écrire, à sentir ma plume glisser ou crisser sur le papier, à sentir mon cœur battre aux détours des mots qui me jouent parfois des tours. Coquine de plume.
Nous jouons à cache-cache, à colin-maillard. Nous nous cherchons et nous nous échappons. Pour mieux nous retrouver, comme deux amants espi
ègles.
Tel épris qui croyait prendre
Tel est pris qui croyait éprendre.

D'où me viennent mes mots qui expurgent mon mal ?
D'où me viennent cette veine, ce sang, cette vie
qui irriguent mon cœur,
qui expulsent mes cris
et inspirent mes écrits ? 

Qui es-tu, ma muse,
toi qui cristallises mes fantasmes,
mes émotions et mes sens,
mon corps, mon cœur et mon âme ?

Entends-moi,
Ma bouche est là pour te le dire,
Pour te le crier,
Ma plume est là pour te l'écrire,
Pour te le décrire,
Pour te chanter ce que je ressens pour toi,
Pour te raconter ce que je vis pour moi,
Mille fois.

Ecrire mes tripes et crier mes silences.
Ô mes cris, mes écrits.


Yên Hà
dans les années 90

Tình tự (Huy Cận) - Roucoulement d'amoureux

Huy Cận (1919 - 2005)


Tình tự
(Huy Cận)

Sáng hôm nay hồn em như tủ áo
Ý trong veo là lượt xếp từng đôi.
Áo đẹp chưa anh! Hoa thắm thêu đời
Áo mơ ước anh bận giùm chiếc nhé.
Vàng rạng cùng xanh, hồng cười với tía,
Xin mời anh chọn hình sắc yêu đương.
Hồn em đây đủ muôn ánh nghê thường,
Anh hãy bận hồn em màu sáng chói.





Anh có biết hôm nay là ngày hội.
của lòng ta. Em trần thiết, trang hoàng.
Anh đã về; em nghe dưới chân vang
Hoa lá nở với chuông rền giọng thắm
Thủa chờ đợi, ôi, thời gian rét lắm.
Đời tàn rơi cùng sao rụng cảnh canh thâu;
Và trăng lu xế nửa mái tình sầu,
Gió than thở biết mấy lời van vỉ? 





Lòng em nhớ lòng anh từ vạn kỷ.
Gặp hôm nay nhưng hẹn đã ngàn xưa
Yêu giữa đời mà hồn ở trong mơ
Tình rộng quá, đời không biên giới nữa.
Đây cửa mộng lòng em, anh hãy mở
Màu thanh thiên rời rợi, gió long lanh
Hồn nhớ thương em dệt áo dâng anh


Roucoulement d’amoureux
(Yên Hà dịch)
 
Ce matin, mon âme est telle une armoire
Mes idées sont limpides et bien repassées par paires
Ma robe est si belle et les fleurs ardentes y brodent la vie
Elle rêve que tu m’en habilleras.
Le jaune rayonne avec le bleu, le rose sourit avec le pourpre,
Choisis les formes et les teintes de l’amour.
Voici mon âme parée de toutes les couleurs de l’arc-en-ciel,
Revêts mon âme étincelante.

Le sais tu, aujourd’hui c’est la fête
de nos cœurs. J’aménage, je décore.
Tu es rentré ; j’entends sous tes pas qui résonnent
Les fleurs s’ouvrir au son grave des cloches
Il fait si froid, oh, le temps de l’attente
La vie s'éteint et les étoiles se meurent toute la nuit
Et la lune pâle fléchit à moitié sur l’amour triste
Le vent gémit comme autant de plaintes.

Ton cœur manque au mien depuis des siècles
La rencontre est d’aujourd’hui mais la promesse date d'hier
Nous nous aimons au coeur de la vie mais nos âmes vivent dans un rêve
L’amour est si vaste, la vie n’a plus de frontières.
Voici la porte de mon âme rêveuse, ouvre-la
Le bleu du ciel se languit, le vent scintille
L’âme en peine, je te tisse un habit en offrande.