Xuân Diệu (1916 - 1985)
Tương tư chiều
(Xuân Diệu)
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm
Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối
Đêm bâng khuâng đôi miếng lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ em của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đương cười ở phương trời,
Nhớ đôi mắt đương nhìn anh đăm đắm.
Em! xích lại! và đưa tay anh nắm!
Gió bao lần từng trận nhớ thương đi,
Mà kỷ niệm ôi, còn gọi ta chi...
Mal d’amour, un après-midi
(Yên Hà dịch thuật)
Aujourd’hui, il fait froid, le soleil va se coucher tôt
Tu me manques, mon amour, tu me manques
Rien n’est plus triste que ces après-midis paisibles
Où la lumière pâlit avec l’obscurité
Le vent se traîne nonchalamment dans l’herbe folle
La nuit semble perplexe avec ses versants dissimulés dans les branches
Les nuages suivent les oiseaux vers les chaînes de montagnes lointaines
Par vagues rythmées et silencieuses
L’espace gris semble fondre en larmes.
Tout est fini ! Que peut-il bien nous rester ?
C’est fini, le vent à l’étage et la lune sur le perron
La rosée qui tombe des feuilles sur nos têtes rapprochées.
C’est fini, les crises de jalousie et de bouderie
(Quel bonheur de pouvoir encore se quereller)
Tout seul, j’écoute l’après-midi entier
Pénétrer doucement dans mon âme esseulée.
Les sons me manquent, les images me manquent
Tu me manques, tu me manques tellement.
Tu me manques, Toi des jours anciens
Elles me manquent, ces lèvres qui souriaient aux cieux
Ils me manquent, ces yeux qui me regardaient fixement.
Mon amour, Viens près de moi ! Donne moi ta main
Combien de fois le vent est-il parti à chaque peine amoureuse ?
Mais ô souvenirs, pourquoi me revenir ?
Tháng năm, 2012
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.