Paul Verlaine (1844 - 1896)
Chanson d'automne (Paul Verlaine) Les sanglots longs des violons de l'automne blessent mon coeur d'une langueur monotone. Tout suffocant et blême quand sonne l'heure je me souviens des jours anciens et je pleure. Et je m'en vais au vent mauvais qui m'emporte deça, delà, pareil à la feuille morte. | Thu ca (Yên Hà dịch) Tiếng vĩ-cầm mùa thu nức nở ngân dài khiến tim đau niềm khắc-khoải đơn-điệu. Tôi ngạt thở mặt tái xanh khi giờ điểm, nhớ về thưở xa xưa, rỏ lệ buồn. Và tôi ra đi trong cơn gió ác cuốn đây đó, tựa như chiếc lá vàng. Tháng năm, 2012 |
Beautiful short poem, so sadly real
ReplyDelete