Ái xuân hay Nhớ xuân
Mở cửa ra em
bằng Giọt nắng hồng
Anh
thắp cùng em nến mới
cho Người em sáng trong cô độc
Tháng sáu trời mưa
Mưa trên cuộc tình tôi
nên Tình khúc mùa xuân
Tình khúc tháng sáu
vẫn là Tình khúc
buồn
đưa Tình vào thiên thu
đón Tình cuối chân mây.
Giáng Ngọc, Em về mùa thu
anh thấy Thu trong mắt em
đôi
Mắt biếc, đôi Mắt thu
và Trong mắt em là biển nhớ
vì Biển và em là một Dốc mơ
một Miên khúc thật Cần thiết
nhưng Thu tưởng nhớ
Thu khóc trên ngàn
vì Mùa thu cho em
cũng là Mùa thu xa em
ôi, Sao vẫn còn mùa thu?
Một Mùa đông công viên
Tháng giêng anh Về soi bóng mình
chợt Giọt buồn mùa đông
đan Giọt nước mắt ngà
trôi theo Mây bốn phương trời
cho dù Bốn mùa quạnh hiu
Tuổi 13 vẫn là Tuổi nắng hồng
như Áo lụa Hà Đông
vì Tình vẫn còn đây
Một lần là mãi mãi.
Ngày mai em đi, Giã từ em Cali
Trong nỗi nhớ muộn màng
Từ giọng hát em Gọi tên anh
Bản tình ca cho em
sẽ là Bản tình cuối
một Niệm khúc cuối
trong Dấu vết tình yêu
chỉ còn Dấu tình sầu.
Paris
Paris có gì lạ không em?
Chiều xuống Paris
nhưng Chiều nay không có em
và Nỗi đau từ đấy
một Nỗi đau muộn màng
cả Một đời lãng quên
trọn Một cõi tình phai
Nơi nào em có biết?
Em còn nhớ mùa xuân
trong Nắng Paris, nắng Sài-Gòn
Ở nơi nào em còn nhớ
Riêng một góc trời
tôi Hát cho người ra đi
Lời tình cuối
như một Lời cám ơn
Sài-Gòn còn đó nỗi buồn
chỉ còn Thu Sài-Gòn
ôi, Biết bao giờ trở lại?
Yên Hà, tháng 10, 2012
viết từ tựa-đề 69 bài nhạc Ngô Thuỵ Miên
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.