Tôi thù ghét Giáng-Sinh...
Trên toàn thế-giới, dù có tin nơi Thiên-Chúa hay không, lễ Giáng-Sinh vẫn là một lễ quan-trọng mà ý-nghĩa vượt xa tầm-vóc tín-ngưỡng. Ngoài chiều-hường tôn-giáo ra, đây còn là một dịp để mọi người trong gia-đình và thân-hữu ngồi lại với nhau để vui-hưởng Hoà-Bình, Hạnh-Phúc, Vui-Tươi. Như vậy, ai có thể thù ghét ngày lễ này được?
Ấy thế mà tôi cũng đã trải qua tâm-trạng này rồi đấy.
Trước hết, gia-đình tôi thờ Phật và theo đạo Ông Bà nên lúc còn ở Việt-Nam, tôi chưa hề biết Nô-En là gì, chỉ biết hôm đó được nghỉ học và đường phố có trang-hoàng đẹp và vui lắm.
Đến lúc "được" đi du-học năm 18 tuổi, thằng con trai bỗng dưng xa gia-đình, xa quê-hương, cho nên cứ đến cuối năm lại có hẹn với nỗi buồn này.
Đến mùa Giáng-Sinh, thành phố chăng đèn, kết hoa, thiên-hạ tíu-tít, tấp-nập đi mua sắm, trang-hoàng nhà cửa, dựng cây "sa-panh", mua quà cho thân-hữu, lo bữa ăn tối hôm đó, ..., ai nấy tươi cười, vui sướng biết bao.
Còn lại mấy "đứa" du-học-sinh chúng tôi như "vô gia-đình", lủi-thủi một mình hay tụm năm, tụm ba lại, nấu cho nhau một nồi phở, húp cho đỡ tủi thân (thuở đó, không có tiệm Việt-Nam, phải ăn spaghetti thay thế bánh phở nữa chứ).
Nhất là cơn lạnh trời mùa đông lại còn làm nỗi cô-đơn thêm băng-giá.
Một mùa đông nào đó (trong khoảng những năm 70), có một tối nằm chèo-queo trong căn phòng bé lạnh, tôi đã "thốt" lên:
Tôi ra đi trong mưa bão thét gầm
Bước chân buồn, hoang mang lòng tự hỏi
Bên giáo đường văng vẳng tiếng chuông ngân
Có xoa dịu chút đau thương một gói ?
Ngoảnh nhìn đời, mộng, thực, khói lung linh
Một mảnh đời phiêu bạt, hồn trôi nổi
Trong cơn đau nhẩy múa mấy cuộc tình ?
Tôi cô đơn giữa rừng người xa lạ
Con đường dài trước mặt chảy về đâu ?
Ô hay, nỗi mênh mông sao chẳng xóa ?
Nhưng rồi chuyện gì cũng qua, rồi tôi cũng lập gia-đình, rồi tôi cũng không còn cô-độc, không còn cô-đơn, rồi tôi cũng dần-dà nhìn Giáng-Sinh với con mắt khác.
Đối với tôi bây giờ, lễ Giáng-Sinh đã trở thành tiêu-biểu cho Tình gia-đình, Tình bạn, Tình người, tiêu-biểu cho Hoà-Bình, cho An-Vui, cho Hạnh-Phúc của Nhân-Loại, của muôn loài. Như một lời cầu-nguyện. Giữ lại linh-hồn của ngày lễ lá quá đủ rồi.
Thân chúc tất cả các bạn một mùa Giáng-Sinh đầm-ấm
Đối với tôi bây giờ, lễ Giáng-Sinh đã trở thành tiêu-biểu cho Tình gia-đình, Tình bạn, Tình người, tiêu-biểu cho Hoà-Bình, cho An-Vui, cho Hạnh-Phúc của Nhân-Loại, của muôn loài. Như một lời cầu-nguyện. Giữ lại linh-hồn của ngày lễ lá quá đủ rồi.
Thân chúc tất cả các bạn một mùa Giáng-Sinh đầm-ấm
Yên Hà
tháng 10, 2012
tháng 10, 2012
Mừng Anh Phú đã tìm được niềm vui trong ngày Giáng Sinh.
ReplyDeleteAnh Phu, You seem to share the same struggle I had back in the late 60's-early 70's when in my College dormitory I had to make wonton soup noodle out of spaghetti noodles and my naked wontons were skinless (just ground pork and shrimp pressed into a ball without the wonton wrapping). For stock, I used Swanson chicken broth. Great Artshare homepage! Have a Merry Christmas and Happy New Year! Tuong Anh and Vuong
ReplyDelete