Chương 4
Anh Gầy Gầy
Anh Gầy Gầy
Sau khi đỗ Tú-tài, Phương được đi
du học bên Pháp. Thế là anh chàng mười tám tuổi bỗng dưng bị “quẳng vào đời” và
phải tự lo mọi việc. Lúc trước ở nhà chỉ phải lo đi học và đi chơi, giờ thì
phải lo đủ thứ, từ việc hành chính (đối với chính phủ Pháp, với trường học, với
ngân hàng, với chủ nhà, …), đến công việc nhà (quét dọn, nấu ăn, giặt
giũ, là quần áo, thậm chí đến cả may vá như khâu lại cái khuy áo, lên gấu quần,
vá cái bít-tất thủng,…).
Vì tính háu ăn nên Phương đã phải tập nấu ăn, cả cơm Tây lẫn cơm Việt, cũng may là Paris vốn có sẵn nhiều người Việt-Nam cư-ngụ từ lâu nên tiệm bán thực-phẩm Việt-Nam là tiệm Thanh Bình ở quận 5, sinh-viên mình ai nấy đều biết.
Vì tính háu ăn nên Phương đã phải tập nấu ăn, cả cơm Tây lẫn cơm Việt, cũng may là Paris vốn có sẵn nhiều người Việt-Nam cư-ngụ từ lâu nên tiệm bán thực-phẩm Việt-Nam là tiệm Thanh Bình ở quận 5, sinh-viên mình ai nấy đều biết.
Sau 1975, lớp di-dân Việt-Nam tăng
vọt và tập trung ở quận 13 rồi nơi đó, nhiều siêu-thị Á-Đông xuất-hiện nên Phương lại càng đi chợ
dễ dàng hơn nữa.
Hôm nay đi chợ, Phương lại khệ nệ khiêng về hai giỏ, trong đó có một quả sầu riêng thơm phức. Về đến nhà, cất thức ăn vào tủ lạnh xong, anh mới từ từ đem quả sầu riêng ra bàn và bắt đầu bổ ra. Mùi thơm bốc lên ngạt mũi, những múi sầu riêng chắc thịt, màu vàng lóng lánh, Phương bóc ra một múi đưa ngay vào miệng và nhắm mắt lại. Ôi chao, bùi làm sao, béo làm sao, thơm làm sao. Cần gì phải dùng đến cần-sa mới có được những cảm-giác đê-mê đến lịm người này nhỉ? Ngon quá, đến múi thứ ba, Phương chợt nổi hứng viết mấy câu thơ cóc:
Thân anh như quả sầu riêng
Mong sao em hái đem liền vào trong
Hái rồi, em gói trong lòng
Chứ đừng bỏ xó, long đong phận này.
Đắc chí, Phương vào máy vi-tính để đăng lên diễn-đàn, chia sẻ cùng các bạn.
Năm phút sau, chợt đã có một câu đối hiện lên:
Thân em trắng ngọc, trắng trong
Mong anh ôm ấp trong lòng anh yêu
Yêu em xin hãy một chiều
Nếu không để xó có nhiều người…cua.
Mong sao em hái đem liền vào trong
Hái rồi, em gói trong lòng
Chứ đừng bỏ xó, long đong phận này.
Đắc chí, Phương vào máy vi-tính để đăng lên diễn-đàn, chia sẻ cùng các bạn.
Năm phút sau, chợt đã có một câu đối hiện lên:
Thân em trắng ngọc, trắng trong
Mong anh ôm ấp trong lòng anh yêu
Yêu em xin hãy một chiều
Nếu không để xó có nhiều người…cua.
A, hoá ra là Thanh. Cô này cũng bén nhạy đáo
để, Phương cười thầm. Được rồi, thử lại một đòn xem sao ? Phương bèn bồi
thêm :
Bên kia bờ đại-dương
Có cô gái dễ thương
Hát hay lại hay hót
Ăn nói lại văn-chương.
Nào, đối đi.
Có cô gái dễ thương
Hát hay lại hay hót
Ăn nói lại văn-chương.
Nào, đối đi.
Ai ngờ đâu, Thanh cũng phản đòn chớp
nhoáng :
Bên vòm trời Âu Tây
Có anh dáng gầy gầy
Duyên dáng ôi chi lạ
Viết văn cũng một cây.
Có anh dáng gầy gầy
Duyên dáng ôi chi lạ
Viết văn cũng một cây.
Trong thời-điểm này, hai người chưa hề biết mặt
nhau, dù là qua ảnh chụp, nhưng dựa trên lời lẽ, cách nói chuyện của Phương,
Thanh cứ hình dung là anh này phải là típ nghệ-sĩ, mà nghệ-sĩ thì dáng phải gầy
gầy, mái tóc phải bồng bềnh, đôi mắt phải trong sáng và chắc anh phải tếu lắm.
Không hiểu sao Thanh lại tin chắc như vậy.
Sau hai lần tỷ thí này, các bạn bè trên diễn-đàn
bắt đầu có cảm giác là có chuyện gì đang xảy ra giữa hai người bạn này đây. Từ
đó, các bạn theo dõi, ủng hộ và đôi khi còn xúi ra, đốc vào trong những trao đổi
của Phương và Thanh.
Lần đó, nhân dịp Tết nguyên-đán, Phương tổ-chức
một buổi họp mặt với một số bạn bè vùng Paris và luôn thể mời các bạn khác
gia-nhập một chặp qua video trên Internet. Thắng, anh bạn điều hành phần video
đó bèn kêu gọi các bạn, nhất là Thanh :
- Thanh tham gia vào để nghe Phương hát và ngâm thơ nhe ?
- Thanh tham gia vào để nghe Phương hát và ngâm thơ nhe ?
Khanh bèn nhảy vào vòng :
- Phương, mày phải hát tặng bài Dư âm : « Đêm qua mơ dáng, em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ,…
Hạnh, một cô bạn khác lại chêm vào :
- Thanh ơi, Phương hát hay lắm mà rất là có duyên nữa (ảnh trên site như thế nào thì ở ngoài còn hơn nữa), lại thêm tài văn thơ nữa.
- Phương, mày phải hát tặng bài Dư âm : « Đêm qua mơ dáng, em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ,…
Hạnh, một cô bạn khác lại chêm vào :
- Thanh ơi, Phương hát hay lắm mà rất là có duyên nữa (ảnh trên site như thế nào thì ở ngoài còn hơn nữa), lại thêm tài văn thơ nữa.
Trong lòng Thanh cũng muốn lắm như có lẽ
trong thâm-tâm hơi ái-ngại điều gì nên viện cớ :
- Cám ơn các bạn đã mời nhưng máy Thanh không có webcam, cũng chả có microphone gì cả mà mấy chuyện máy móc này thì mù tịt. Thôi, cho Thanh xin khất lần này nhé, lần sau Thanh sẽ chuẩn bị kỹ hơn.
- Cám ơn các bạn đã mời nhưng máy Thanh không có webcam, cũng chả có microphone gì cả mà mấy chuyện máy móc này thì mù tịt. Thôi, cho Thanh xin khất lần này nhé, lần sau Thanh sẽ chuẩn bị kỹ hơn.
Nước kia muốn chảy mà mương thì đã đào rồi. Nhưng
hình như chỉ có Phương và Thanh là chưa ý-thức được điều này. Và cứ thế, hai
người trao đổi với nhau, với bạn bè trên diễn đàn như hai đứa trẻ vô tư vừa mới
quen nhau, cảm thấy hợp ý nhau và vui đùa cùng nhau trong sân trường, chỉ giản-dị
thế thôi.
Cho đến một ngày kia…
Yên Hà, tháng 11, 2016
More ... please. Cám ơn AC Thanh Tuyền & Ngọc Phú.
ReplyDelete