Ngồi trong căn phòng vắng lạnh, tôi thẫn-thờ ngắm nhìn khung ảnh « Chàng và Nàng » mà lòng buồn rười rượi. Suốt ngày hôm nay làm việc trong sở, tôi uể oải, tâm trí đi vắng, đứng lên, ngồi xuống, không yên. Hôm qua, anh đã lên phi-cơ về lại Pháp, và giờ đây, tôi lại bơ vơ trong nỗi cô-đơn u-ám.
Anh, người chồng nơi phương xa, bên kia bờ đại-dương. Em nhớ anh quá, anh ơi.
Ngồi nơi đây nhớ về
Người phương xa ước thề
Tình đôi ta vượt muôn sóng xô
Chìm trong mơ hát lên lời thơ…
Người phương xa ước thề
Tình đôi ta vượt muôn sóng xô
Chìm trong mơ hát lên lời thơ…
Đã ba năm dài trôi qua, từ ngày chúng ta quen nhau, cảm nhau, tỏ tình với nhau, hứa hẹn với nhau và trao nhẫn cho nhau. Tất cả những giây phút đó đã in sâu trong tim em, tâm-hồn em vẫn còn lâng lâng. Em vẫn còn nhớ rõ từng lời yêu đương trao cho nhau qua i-meo, qua điện-thoại, hay những lần chúng ta gặp lại nhau.
Ngày hôm nao ngỡ ngàng
Thẹn thùng trao với chàng
Lời yêu đương, hồn em vấn vương
Cùng thời gian, xin bên nhau mộng mơ…
Thẹn thùng trao với chàng
Lời yêu đương, hồn em vấn vương
Cùng thời gian, xin bên nhau mộng mơ…
Ba năm rồi, nhưng sao chúng vẫn chưa được đoàn-tụ với nhau, vẫn chưa được sống với nhau như một cặp đũa, như một đôi vợ chồng?
Anh có nói, vì muốn làm tròn bổn-phận với đứa con trai, nên đành phải chờ cho nó ra Tú-Tài, vào Đại-Học. Anh sợ nó buồn mà bỏ học thì ân-hận cả đời. (Anh suy-nghĩ như thế, dĩ nhiên em hiểu và cảm-phục lắm, nhưng xa anh thì em vẫn nhớ thôi).
Anh có nói, vì muốn làm tròn bổn-phận với đứa con trai, nên đành phải chờ cho nó ra Tú-Tài, vào Đại-Học. Anh sợ nó buồn mà bỏ học thì ân-hận cả đời. (Anh suy-nghĩ như thế, dĩ nhiên em hiểu và cảm-phục lắm, nhưng xa anh thì em vẫn nhớ thôi).
Mỗi lần anh sang được với em thì lòng như mở hội, nhưng một tuần trước khi anh về là em đã bắt-đầu ủ rũ. Đưa anh ra lại phi-trường, tâm-tư em nặng chĩu, và đến khi anh qua cổng an-ninh, em ở lại, nhìn theo bóng anh xa dần, tim em thắt lại, rồi em lủi-thủi lái xe về.
Đêm đó, em lại nằm ôm gối, đơn chiếc, cái gối anh còn ngả đầu ngày hôm trước, thút-thít, trằn-trọc đến sáng.
Đêm đó, em lại nằm ôm gối, đơn chiếc, cái gối anh còn ngả đầu ngày hôm trước, thút-thít, trằn-trọc đến sáng.
Đã mấy mùa Thu sầu, thiếu vòng tay ôm ấm áp của anh, em như chiếc lá chơi vơi trước cơn gió ly-biệt?
Gió, từng cơn gió cuốn theo chiều thu vàng
Nhẹ nhàng trôi, chiếc lá trôi trên giòng sông ngàn
Mình ta lê bước, tâm tư trầm lắng, lệ ướt trên mi
Hỡi, người yêu hỡi, bóng anh mờ xa mờ
Nhìn anh đi, ray rứt theo con tầu bên bờ
Để ta nhung nhớ môi hôn nồng thắm còn đắm trên môi…
Nhẹ nhàng trôi, chiếc lá trôi trên giòng sông ngàn
Mình ta lê bước, tâm tư trầm lắng, lệ ướt trên mi
Hỡi, người yêu hỡi, bóng anh mờ xa mờ
Nhìn anh đi, ray rứt theo con tầu bên bờ
Để ta nhung nhớ môi hôn nồng thắm còn đắm trên môi…
Em buồn cho Ngưu Lang, Chức Nữ, em khóc cho chúng mình. Còn mưa nào buồn hơn "mưa Ngâu"? Giọt mưa sụt-sùi, hòa nhịp với tiếng nhạc buồn của hai con tim thổn-thức.
Nhưng cảnh chia-ly này không vĩnh-cửu như tình đôi ta đâu. Chỉ vài tháng nữa thôi, rồi đôi ta sẽ xum-vầy để đi nốt với nhau con đường còn lại.
Chiều hôm nay khóc buồn
Giọt mưa ngâu lấp hồn
Gọi tên anh, gọi trong giấc mơ
Thầm mơ sao muôn đời nghìn sau.
Chiều nay, buồn quá, nhớ anh ray rứt, tôi chỉ còn vài câu, vài chữ kết vào dăm ba nốt nhạc để giải-thoát tâm-tư nặng-chĩu này.
Tôi chả mấy khi viết nhạc, nhưng bài này, tôi đã thực-hiện rất nhanh, có lẽ vì trong lòng lúc ấy cồn cào quá, lồng ngực chỉ muốn nổ tung nên phải "tiết" ra cho nguôi ngoai đôi chút.
Tâm-trạng đau buồn đó có lẽ chỉ có thể diễn-tả qua nhịp-điệu "Slow" (không như bài "Em gọi anh" viết theo thể điệu Bossa Nova, trong một không-khí vui tươi, nhẹ-nhàng hơn).
Tâm-trạng đau buồn đó có lẽ chỉ có thể diễn-tả qua nhịp-điệu "Slow" (không như bài "Em gọi anh" viết theo thể điệu Bossa Nova, trong một không-khí vui tươi, nhẹ-nhàng hơn).
Nhưng thôi, sau cơn mưa, trời lại sáng. Và con tim đã vui trở lại.
Thuỵ Uyên, tháng 3, 2012
No comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.