ARTSHARE

Jan 23, 2017

Hai bên bờ đại-dương (6)

Chương 6 : Thôi... nữa... thôi... nữa



- Thanh à, Mấy dạo này, trên diễn-đàn, lời qua lời vào, lại có bạn bè chung quanh cổ võ nên có lẽ tôi đã nói năng hồ-đồ, bất nhã với Thanh, tôi xin Thanh tha lỗi cho tôi. Đùa giỡn, vui chơi là một chuyện, nhưng có lẽ tôi đã bắt đầu đùa nhả rồi, tôi cảm thấy mình đi quá trớn, trong lòng áy náy quá nên viết cho Thanh để xin lỗi. Từ giờ, tôi xin thôi, không đùa như thế nữa. Thân mến, Phương.

Đọc đi, đọc lại những hàng chữ đó, Thanh không hiểu gì cả. Chuyện gì đã xảy ra để Phương viết như vậy? Ngụ ý anh là gì? Nhưng làm sao Thanh có thể hiểu khi Phương viết thật mơ hồ như vậy?
Thanh chột dạ, chợt cảm thấy lo sợ anh ấy không thích mình nữa. Anh ơi, anh không vui đùa nữa, em viết cho ai, em đối thơ với ai?
Suy nghĩ một chập, Thanh ra bàn viết trả lời:
- Anh Phương, anh đừng nói vậy, Thanh cũng vui đùa với anh như với các anh chị khác vậy? Nếu anh giữ kẽ như vậy, sau này mình sẽ không còn tự nhiên nữa thì mất vui cả làng. Hay là Thanh đã làm gì không đúng chăng? Thanh sẽ cảm tưởng như đã mất anh rồi và Thanh sẽ buồn lắm vì Thanh rất quí mến anh. Anh không có lỗi gì hết, anh đừng áy náy gì hết, có được không?


Đọc xong những hàng này, Phương chợt cảm thấy nhẹ người. Thâm-tâm Phương nhập nhằng quá, miệng thì bảo “Thôi” nhưng trong lòng lại nói “Nữa”. Có lẽ lý trí ép Phương viết nhưng chỉ viết lấy lệ thôi, nay “cô ấy” đã nói như thế thì đâu còn chuyện nữa? Con tim Phương cãi lý như vậy, rồi hai người lại tiếp tục vui đùa với nhau. Rồi cứ thế, hết đề-tài này sang đề-tài nọ, điều gì cũng là đề-tài để hai người đùa giỡn nhởn nhơ trong sân trường như chỗ không người. Cứ thế, đôi bên đối đáp với nhau, càng ngày càng thân mật, hai người càng cảm thấy tâm đầu, ý hợp.

Một hôm, anh bạn Đại làm trong ngành Internet vừa có được phương-tiện lập nên một trang Mạng dành cho bàn bè nên mọi người bắt đầu tải lên hình ảnh để chia xẻ, và sân trường lại thêm phần nhộn nhịp.
Sáng hôm đó, Thanh vào sở sớm, bèn vào thử trang Mạng anh Đại xem. Ảnh đâu nhiều quá, ảnh hội-ngộ, ảnh liên hoan này, họp mặt nọ nhưng Thanh chỉ vội tìm bóng dáng một người.
Anh Phương đây rồi, Thanh đã thấy mặt anh rồi. Quả đúng như Thanh tưởng tượng,
vóc dáng anh gầy gầy, khuôn mặt hiền hòa, khả ái, má nhẹ lúm đồng tiền, trông anh vui quá. Thanh thốt nhẹ như reo mừng.
Phương thì cũng vừa xem được ảnh những hôm hội-ngộ bên Canada và cũng đã thấy mặt Thanh, tuy chỉ là hai tấm ảnh chụp lúc Thanh đứng trên sân khấu. Ảnh tuy hơi mờ nhưng không hiểu sao, Phương cứ ngắm nhìn một lúc. Dùng hai chữ “rung động” thì có lẽ hơi quá nhưng cảm giác này chắc chắn không phải là thờ ơ. Như vậy thì là gì? Nhưng thôi, con tim chỉ biết cảm nhận, không biết thắc mắc, bận tâm làm gì?

Tuy là chưa sống chung với nhau nhưng Hélène, cô bạn gái tới lui với Phương rất thường xuyên. Cuối tuần này, hai người rủ nhau đi picnic rồi tối về kéo nhau đi ăn. Đêm hôm đó, Hélène hơi mệt nên ngủ sớm. Phương nằm đọc sách bên cạnh được một lúc, quay sang nhìn người yêu. Cô gái tóc vàng nằm ngủ thản nhiên, trên môi như nở nhẹ nụ cười, như đang mơ điều gì. Phương chợt thở dài, trong lòng bối rối vô cùng.
Lần trước gửi điện-thư cho Thanh, Phương chỉ nói như không nói, nói như mập mờ đánh lận con đen, hành vi này không anh hùng tí nào. Như vậy là lừa cả Thanh lẫn Hélène, Phương cảm thấy hổ-thẹn quá, mình đâu có thể hèn như vậy? Thật là khó chịu vô cùng.

Thu hết can đảm, một lần nữa, Phương lại mở máy vi-tính ra để viết:
- Thanh à, Lần trước đã có dịp viết cho Thanh rồi nhưng áy náy quá, phải viết lại rõ ràng hơn cho Thanh hiểu. Số là từ khi quen Thanh trên diễn-đàn, P. rất là vui vì gặp được người “tri kỷ” tâm đầu ý hợp. Nhưng khổ nỗi, chuyện tình cảm P. phức-tạp quá. Nói vắn tắt là tim P. đã bị ngự trị rồi nhưng P. lại cứ vui đùa với Thanh quá trớn như vậy thì thật không phải. P. không biết rõ tình cảm của Thanh ra sao, chỉ biết mình mâu-thuẫn nhưng thiếu kính trọng với Thanh thì nhất định không được. Chỉ biết P. rất là thích mến Thanh nhưng P. thật không có quyền đi xa hơn nên đành phải rõ ràng hơn để Thanh khỏi hiểu lầm.
P. thật đã có lỗi với Thanh nhiều, trong lòng rất là ăn năn, chỉ mong sao không 
quá làm tổn-thương đến Thanh. 
Chuyện này viết qua, viết lại có lẽ cũng hơi khó; nếu Thanh cảm thấy nói chuyện thẳng với nhau dễ hơn thì cho P. biết nhé. Thân mến, P.

Sáng ngủ dậy, Thanh nhận được, mở ra đọc mà bàng hoàng làm sao. Hoá ra là vậy.
- Anh Phương mến, T. quả đã không nhìn lầm anh, đúng là mình rất tâm đầu ý hợp.
Anh đã không ngại nói lên tình cảm mình thì T. cũng xin thú thật với anh, T. đã yêu anh mất rồi. T. thật sự không biết đã yêu anh từ lúc nào, chỉ biết rằng mấy lúc sau này, vào diễn-đàn, T. chỉ tìm điện-thư của anh để đọc và trả lời. Hôm nào không có tên anh là T. cảm thấy buồn lắm. Đôi khi T. cứ tự hỏi sao bỗng nhiên mình lại như vậy, có phải là tình yêu không? Nhỡ anh ấy đã bị ràng buộc rồi thì sao? Miệng nói thế nhưng T. không dối lòng được nên vẫn cứ tiếp tục, nhất là khi anh đáp lại T. nồng-nhiệt như vậy.
Sau một lần tan vỡ, T. ngỡ đã khép kín tình yêu, có lẽ vì chưa tìm được ai hợp mình chăng?  Không ngờ tim mình đã thầm lén trao cho anh như vậy.
T. không bao giờ muốn mất anh nhưng đã mất rồi, chỉ tiếc rằng mình đã chậm một bước.
Cảm xúc quá, T. viết lên vài hàng này:
   Những bước chân nặng trĩu
   Cho không-gian ngừng lắng đọng
   Thành phố u buồn tăm tối
   Để lòng ai đượm nét đìu hiu
   Âm thầm lê gót trong đêm vắng
   Đôi vai gầy phủ sương lạnh
   Khiến tâm tư băng giá
   Khóc tình buồn trôi xa.
Yêu anh Gầy Gầy.
Nếu anh không ngại, số điện-thoại T. đây, ngày mai chủ-nhật, anh gọi giờ nào cũng được.

Viết xong, Thanh cứ ngồi thừ ra, nước mắt tuôn trào. Thanh mở cửa bước ra sân thượng. Đứng tỳ tay vào lan can, cô lặng lẽ nhìn bờ hồ êm ả đằng sau nhà. Vài con cá nhỏ tung tăng nhẩy lên, vui đùa trong nước. Một đàn vịt trắng nằm phơi mình dưới bóng mát cây liễu phủ bên bờ. Dăm ba chú vịt con chíu chíp, nũng nịu rúc vào cánh mẹ. Cảnh vật thật thanh bình. Một cơn gió thoảng qua, hôn nhẹ lên mái tóc Thanh.
Gió ơi, xin gió hãy cuốn tôi về khung trời người tôi yêu. Tôi nhớ anh ấy quá. Tôi như con hồ trong mát, nằm im lìm dưới ánh nắng ban mai. Anh như chiếc lá rơi nhẹ xuống hồ, khuấy động giòng nước đang ngủ yên. Phải chăng anh đã sưởi ấm lại con tim băng giá của tôi?
Gió ơi, gió có hiểu lòng tôi không? Xin gió hãy xuôi về nơi anh ấy ở bên khung trời xa xăm. Xin gió hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, rắng tôi nhớ anh ấy, rằng tôi sẽ luôn luôn chờ anh ấy đến với tôi, gió nhé?


Rồi Phương gọi Thanh. Lần đầu tiên hai người được nói chuyện với nhau, được nghe giọng nói của nhau sau bao tháng trao đổi với nhau bằng điện-thư. Hai người không nói gì với nhau bao nhiêu, có lẽ vì quá cảm xúc, có lẽ vì không biết nói gì hơn, nói như thế nào, nhưng tấm lòng hai người đã tỏ bày với nhau nhiều lắm. Sau nột lúc, Thanh khẽ nói:
- Xin anh hãy quên em đi.
Tim Phương đau nhói. Anh buông:
- Nếu Thanh muốn chúng ta không viết cho nhau nữa, anh có thể hứa, nhưng nếu em muốn anh quên em, anh không bao giờ làm được.
Câu trả lời bất ngờ của Phương khiến Thanh xúc động và bối rối. Và trong cơn đau, Thanh đã thốt lên :
- Em yêu anh.
Ba chữ này, Thanh đã muốn nói lên từ lâu rồi nhưng cô vẫn còn ngại ngùng, cô vẫn còn giấu giếm nhưng trong giây phút này, trong cảm-giác đã mất người mình yêu, cô đã nói lên như e sợ sẽ không còn dịp để nói nữa.
Bên kia đầu giây, Phương lặng thinh, chỉ buông tiếng thở dài xót xa.
Trong lúc này, đôi tim đang thổn thức hoà nhịp với nhau, đang khóc với nhau cuộc tình ngang trái.
Ngập ngừng một lúc rồi Phương nói xin gác máy. Không-gian bỗng hoang vắng, thời gian bỗng ngừng trôi.


Gác máy rồi, Thanh gục đầu lên bàn, hai mắt ướt nhoà. Phía bên kia, Phương chỉ biết thở dài, tâm-tư nặng trĩu. Nhưng tại sao trong khi chính anh đã tự tay cắt đứt liên-hệ này?
Em ơi, Em đã bước vào đời tôi tự lúc nào? Dịu dàng như cơn mộng êm ái, mãnh liệt như cơn bão bất ngờ.
Đôi ta như hai đứa trẻ ngây thơ, tay trong tay, tung tăng vui đùa trong sân trường ồn ào. Hai con chim lạc đàn nhưng tâm đầu ý hợp, muốn vỗ cánh tung bay, rong chơi trên bầu trời xa lạ. Rồi như đá ngây ngô.
Đầu tôi đã hai thứ tóc nhưng sao tôi còn vô tư lự? Tôi đã hơi đa tình hay đã quá vô tình?
Tim tôi đã bị ngự trị nhưng sao chưa khép kín? Tim em khép kín rồi, nhưng sao còn hé mở?
Tôi chưa hề gặp mặt em nhưng em duyên dáng quá làm hồn tôi xao xuyến,
Tâm-huyết em nghệ-sĩ để tâm-hồn tôi thêm lãng mạn.
Em đứng bên kia bờ đại-dương để bên này tôi hóng gọi,
Đôi mắt em lặng buồn để tim tôi tan nát, Giọng nói em thổn thức để lòng tôi tái tê.
Thôi rồi, tôi có lỗi với em rồi.


Hôm sau, diễn đàn vắng bóng Thanh và Phương. Hai người đang cố dằn lòng, tránh viết, tránh trả lời, tránh để con tim bị dao động nhưng vẫn ghé vào thường xuyên (biết đâu đấy?). Đến ngày thứ ba, một anh bạn réo tên Thanh trong một điện-thư về một vấn-đề nhạc nên Thanh đành miễn cưỡng trả lời. Như cái máy, Phương đã định nhảy vào nhưng lại thôi. Nhưng chỉ ngày hôm sau, như “chứng nào tật nấy”, Phương lại quên hết sự việc mấy hôm trước rồi đâu lại vào đấy. Sân trường lại như rộn vang tiếng cười đùa của Phương và Thanh và bạn bè lại như thắp đèn kết hoa thêm cho trọn niềm vui.

Quái lạ: Thôi… nữa… thôi… rồi lại nữa. Là làm sao? 
Tình yêu có những lý do mà lý trí không thể hiểu. Thanh không biết chuyện bên trong nên vì yêu thì cứ nghe theo con tim mình, điều đó không gì lạ lắm.
Nhưng Phương thì sao? Tại sao anh lại mâu thuẫn một cách khó hiểu như vậy?


Yên Hà, tháng 1, 2017

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.