ARTSHARE

Feb 13, 2017

Hai bên bờ đại-dương (7) - Đoạn kết

Chương 7
Quy hàng Tình Yêu

Sáng chủ nhật. Phương đưa Lân, cậu con trai đi chơi bóng đá trong hội của trường. Trời hôm nay nắng ấm, đứng theo dõi trận đấu giữa đám trẻ với nhau, Phương cũng cảm thấy vui lây. Cuối cùng, đội của Lân thắng với tỉ số 3-2 và để ăn mừng, hai bố con dắt nhau đi ăn cá sống (sashimi), món khoái khẩu nhất của Lân. Hứng chí, Lân nói luyên thuyên, hồn nhiên như một thiếu-niên đang lớn. Phương nhìn con, mỉm cười vui sướng.

Khi Phương phải chia tay với người vợ cũ, Lân mới có tám tuổi. Như phần lớn các ông bố trong hoàn cảnh này, Phương chỉ còn gặp con một cuối tuần trên hai và một nửa thời-gian nghỉ học của con. Mỗi tối chủ nhật đưa con về nhà mẹ nó, anh lại nhìn theo con bước vào nhà mà đôi mắt cay xè.
Mỗi cuộc ly-dị là một thất bại nhưng mất mát lớn nhất đối với Phương là phải xa con. Từ ngày Lân ra đời, Phương đã lo cho nó từng tí. Anh đã thức khuya, dậy sớm thay tã và cho con bình sữa. Sau đó, mỗi tối, anh ru nó ngủ, hát hay kể chuyện cho nó nghe trước khi ngủ. Anh đã từng chơi với nó với những đồ chơi và trò chơi của nó. Ở nhà nghỉ mát, anh đã làm một cái “gôn” (goal) để chơi đá bóng với nó… Nói tóm lại, hai bố con rất khắng khít với nhau từ bao nhiêu năm nay. 
Đến khi Lân mười bốn tuổi, Phương làm riêng khấm khá chút và thuê được một căn nhà khá rộng nên điều đình với mẹ Lân cho Lân sống một nửa với mẹ, một nửa với bố vì đó cũng là ước muốn của đứa con. Từ đó, hai bố con lại được gần gũi nhau hơn.

Trời đã về khuya nhưng Phương vẫn trằn trọc, không chợp mắt được. Hình ảnh Thanh vẫn cừ lởn vởn trong đầu anh. Anh vẫn không hiểu mình đang sống những gì, tại sao lòng mình rối như tơ vò, tình cảm mình như thế nào…? Lạ thật, nghề anh vốn là cố vấn quản trị xí-nghiệp, không có vấn-đề gì là phải bế-tắc, và khách anh giúp bao giờ cũng hiểu được vấn-đề và tìm được giải-pháp nhưng đứng trước vấn-đề bé xíu xiu này của anh, anh lại mù tịt. Người trong cuộc phần đông là như thế. Tâm-lý con người thật là phức-tạp và cái “Tôi” vô-hình của Phương đã đem giấu nhẹm tất cả những gì anh muốn hiểu trong tâm-khảm anh để đánh lừa tri-giác anh. 

Tim của anh đã thuộc về ai, điều đó có lẽ đã rõ ràng. Nhưng rồi chuyện hai người có thể đi đến đâu?
Bên này, con anh thì ở với mẹ nó nhưng con của Thanh thì sẽ ra sao nếu Thanh dọn sang bên này? Cuộc tình này có thành thì ai sẽ phải “di cư” nếu không phải là anh? Mà anh làm sao có thể xa thằng con trai của anh được?
Còn công việc làm của anh thì sao? Bao giờ anh mới có thể nói tiếng Mỹ như người Mỹ để hành nghề cố vấn quản-trị này? Anh có thể làm nghề gì khác đây vào tuổi xế chiều này?
Thấm nhuần văn-hoá Việt-Nam và văn-hoá Âu-Châu như anh thì anh có thể hoà-nhập vào văn-hoá Mỹ được không? Gia-đình anh sống bên Mỹ bao năm nay và đã mấy lần rủ anh sang nhưng anh vẫn khước-từ cơ mà?
Anh làm sao có thể bỏ lại nước Pháp, quê-hương thứ hai của anh, và nhất là Paris, nơi anh đã sống lâu nhất trong đời?
Còn bao nhiêu bạn bè của anh thì sao?
Rồi nhỡ mọi chuyện không thành thì sẽ ra sao? Anh có thả mồi bắt bóng không?
Bao nhiêu là cách trở, Đại Tây Dương thật bao la. Hạnh-phúc này sao thấy xa vời quá.
Người ngoại cuộc có lẽ sẽ hiểu vậy nhưng anh thì không. Tình yêu như trái phá, con tim mù loà. Bên trong anh, lý trí và con tim vẫn ngầm đối chọi kịch-liệt.

Bối rối quá, tim gan Phương như muốn nổ tung. Sức chịu đựng của anh đã cạn, anh phải quyết-định dứt khoát thôi. Một lần nữa, anh lại gửi một điện-thư xin lỗi Thanh và yêu-cầu hai người đừng viết riêng cho nhau nữa.
Thư gửi đi xong, đáng lẽ người anh phải nhẹ nhõm hơn nhưng anh bỗng hốt hoảng, như vừa đánh mất một điều gì vô giá mà anh trân trọng nhất. Anh cảm thấy đau xót, hối hận, anh lăng xăng trong nhà, cuống quit, không biết phải làm gì. Mấy lần, anh định viết lại điện-thư khác, rồi lại thôi.
Mãi đến gần sáng, anh nhấc điện-thoại để gọi Thanh. Nhưng máy nói chỉ báo là người anh gọi không trả lời được.

Bên kia bờ đại-dương, Thanh đọc điện-thư của Phương xong, cô bàng hoàng, xót xa. Tại sao anh ấy lại viết như vậy? Anh ấy chắc chắn là yêu mình cơ mà? Thanh nằm vật xuống giường và bật khóc, khóc thật to, khóc cho tình bẽ bàng, khóc cho tình buồn. Thanh chưa hề được gặp người mình yêu và sẽ không bao giờ được gặp. Thế là hết, hết tất cả rồi.
Tiếng chuông điện-thoại vang lên hai lần nhưng Thanh không buồn nhấc lên. Người cô ủ rũ như cành hoa trong cơn bão, cô nào còn tâm-trí để nói chuyện với ai nữa? Đêm đó, Thanh chỉ có khóc.

Bên này, Phương quýnh quá, lật đật viết lại điện-thư khác cho Thanh:
Thanh của anh ơi,
Anh cầm-cự đến đây đã kiệt-sức rồi. Anh không còn dối lòng được nữa. Cả bao lâu nay, con tim anh chỉ đòi thuộc về em nhưng sao lý trí anh cứ áy náy và bịt miệng tim anh lại.
Nhưng tình cảm anh mãnh-liệt quá, đê đã vỡ bờ. Anh xin quy hàng Tình Yêu, tình yêu em dành cho anh, tình yêu anh dành cho em, tình yêu của chúng ta.
Em ơi, anh xin thú nhận tất cả: anh yêu em thiết tha, anh thương em nồng nàn, anh mến em vô vàn.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm, em ơi.

Tình yêu chân-thật rồi cũng đã thắng.

...

Một tháng sau, Phương và Thanh gặp mặt nhau và sáu tháng sau làm đám cưới.
Nhưng thử thách chưa hết. Vì trách-nhiệm đối với con, Phương quyết-định ở lại cho đến khi Lân vào đại-học. Đôi uyên ương biến thành Ngưu Lang - Chức Nữ.

Đêm qua chăn hững, gối hờ
Bốn tường vắng lạnh, bơ vơ thân gầy
Nhớ em mài miệt đêm nay
Mong em mòn mỏi đêm ngày hoang vu.

Những chuỗi ngày lê thê
kết thành sầu
đan thành lệ
nhỏ dài bên bờ hiu quạnh
tan biến trong sa mạc nhớ nhung.

Đại Tây Dương nhung nhớ
làm sao anh uống cạn ?
Một cõi trời hoang vu
thể nào anh lấp kín ?
Hồn anh sao lạc lõng
trôi cuốn theo dòng sầu,
Tim chết đuối giữa biển tình cô quạnh.

Người yêu hỡi,
Anh nhớ em, anh nhớ quá đi thôi...


  Nhớ anh thao thức bao canh mộng
  Thầm mong anh đến thỏa chờ trông
  Cô đơn chiếc bóng lòng thổn thức
  Dỗ dành khao khát vào hư không
  Nhớ những lời nói tình mặn nồng
  Chợt choàng tỉnh dậy, nghĩ lông bông
  Vị hương âu yếm còn phảng phất
  E ấp long lanh, má điểm hồng.

Hai năm dài dăng dẳng trôi qua. 
Rồi một ngày mùa hạ thật đẹp trời, Phương bước lên máy bay, trong túi anh, sổ thông hành đã đóng gọn chiếu khán cho cư dân Mỹ.
Hai bờ đại-dương đã nhập một. Tình đã vẹn câu thề và cuộc sống mới bắt đầu.


HẾT

Yên Hà, tháng 2, 2017


Thân chúc tất cả những cặp tình-nhân trọn đời hạnh-phúc bên nhau

No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.