ARTSHARE

Sep 19, 2012

Lá thơ tình (vui nhộn)


Em iêu dzấu,

Chiều nay không có em, anh râu huyền quá, lấy giấy bút, í quên, lép-tóp, gõ cho em một lá thư, viết tặng em một bài thơ thật ướt át để nói với em tình iêu đậm sâu và dài lâu của anh dành cho em.
Nhưng sao, viết đến đây là anh như gặp bảng "STOP", rồi chết máy luôn, không viết gì nổi nữa. Tim anh tràn đầy tình cảm mà sao đầu óc anh rỗng tuếch chữ nghĩa vậy? Hay là tại cảm-xúc anh mới lạ quá nên anh không biết mô tả chúng? Chắc vậy đó, em.
Anh mới lật-đật vào "Gu-gồ", mong sao kiếm được vài lời hay, ý đẹp gì để anh "cọp-dê", nhưng hình như chả có câu thơ nào anh thích hết.

Em xem này, trong bài "Ngậm ngùi", ông Huy-Cận, ông ấy viết:

Nắng chia nửa bãi chiều rồi

Vườn hoang trinh-nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi, hãy ngủ, anh hầu quạt đây...

Mà em ui, anh mà viết "trinh-nữ" thì chắc chắn em sẽ nghĩ anh xỏ-ngọt em, đá giò lái em, anh không dám đâu.
Rồi em cũng biết, tính em khó ngủ nhưng anh thì lên giường mười lăm giây sau là anh cưa gỗ ầm-ĩ, rung cả cái giường, làm sao  anh hầu quạt để ru em ngủ được?
Thôi, dẹp cái ông Huy Cận này đi.


Nghe nói ông Nguyên-Sa làm thơ, nhiều người thích lắm, em có thích không? 

...Trời hôm ấy, mười lăm hay mười tám?
Tuổi của nàng, tôi nhớ chỉ mười ba

Tôi phải van lơn, ngoan nhé, đừng ngờ
Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn...

Anh đọc thì thích mê rồi nhưng "xồn-xồn" như em thì lấy đâu ra mười ba với mười tám? Rồi em lại đòi nhõng nhẽo nữa thì lại càng dị, mệt cho anh lắm. Không được đâu.

Hay là anh "cọp-dê" ông Nguyễn Tất Nhiên (Phạm Duy phổ nhạc) khi ông viết:

... Em hiền như ma-sơ, Vết thương ta bốn mùa,
Trái tim ta bệnh hoạn, em yêu này, em yêu...

Trái tim anh bệnh-hoạn thật nhưng em hiền như ma-sơ làm sao được? Hiền như "bà chằng" thì có, ma-sơ (nặng), ma còn phải sợ nữa, huống chi là anh?

Anh quay qua ông Du Tử lê thì có mấy câu này hay lắm:

Em yêu dấu, hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó...

Ngặt nỗi cái ông này văn-chương quá, không biết em có hiểu nổi không?

Có lẽ em sẽ thích ông Trần Thiện Thanh hơn:

Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím
Nghe gió êm qua trái tim từng hoàng hôn
Anh chỉ muốn duyên tình hai chúng ta
Như ánh sao cao vút cao xa trần gian...

Nhưng cũng không được, anh đâu có biết cái chân trời tím đó nằm đâu mà hứa sẽ đưa em đi? Hứa đại, làm không được rồi em lại riếc anh cà tháng thì điếc lỗ tai lắm.
Ông đó còn viết:

Anh sẽ vì em làm thơ tình ái
Anh sẽ gom mây kết thành lâu đài...

Đi Home Depot bao nhiêu lần, anh đâu có thấy bán mây đâu mà mua về xây lâu đài cho em? Anh biết anh làm không nổi đâu, miễn cho anh đi nhe.

Kẹt quá, anh hỏi ý-kiến một cô bạn em (con nhỏ có chồng Tây đó) thì cô cho biết cô rất thích chồng cô nói với cô :
"
Mông na-mua, giơ tem"
Thấy cũng "shang" lắm nhưng anh nghe hơi kỳ kỳ, anh chả hiểu gì hết, anh sợ em cũng vậy thôi.


Trời ơi, ngồi trước cái "lép-tóp" cả hai tiếng đồng hồ, "đì-lít" tơi bời, "lì-đít" luôn, anh mệt quá. Viết thơ tình cho em sao mà khó quá thế? Nghĩ nát óc, anh không biết phải ca tụng gì nơi em? Rồi anh chợt tự hỏi:

- Ủa, vậy chứ em có cái gì đặc-biệt để anh yêu nhỉ? Sao anh nghĩ hoài không ra nè?

Thôi để anh chạy sang nhà bên cạnh, hỏi cô hàng xóm (cái con nhỏ mà em kêu trẻ đẹp, hiền lành và thông minh nhưng "thấy mà ghét" đó),  em nhe?

Bai, em.


Yên Hà, tháng chín, 2012



No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.