Tình tự (Huy Cận) Sáng hôm nay hồn em như tủ áo Ý trong veo là lượt xếp từng đôi. Áo đẹp chưa anh! Hoa thắm thêu đời Áo mơ ước anh bận giùm chiếc nhé. Vàng rạng cùng xanh, hồng cười với tía, Xin mời anh chọn hình sắc yêu đương. Hồn em đây đủ muôn ánh nghê thường, Anh hãy bận hồn em màu sáng chói. Anh có biết hôm nay là ngày hội. của lòng ta. Em trần thiết, trang hoàng. Anh đã về; em nghe dưới chân vang Hoa lá nở với chuông rền giọng thắm Thủa chờ đợi, ôi, thời gian rét lắm. Đời tàn rơi cùng sao rụng cảnh canh thâu; Và trăng lu xế nửa mái tình sầu, Gió than thở biết mấy lời van vỉ? Lòng em nhớ lòng anh từ vạn kỷ. Gặp hôm nay nhưng hẹn đã ngàn xưa Yêu giữa đời mà hồn ở trong mơ Tình rộng quá, đời không biên giới nữa. Đây cửa mộng lòng em, anh hãy mở Màu thanh thiên rời rợi, gió long lanh Hồn nhớ thương em dệt áo dâng anh | Roucoulement d’amoureux (Yên Hà dịch) Ce matin, mon âme est telle une armoire Mes idées sont limpides et bien repassées par paires Ma robe est si belle et les fleurs ardentes y brodent la vie Elle rêve que tu m’en habilleras. Le jaune rayonne avec le bleu, le rose sourit avec le pourpre, Choisis les formes et les teintes de l’amour. Voici mon âme parée de toutes les couleurs de l’arc-en-ciel, Revêts mon âme étincelante. Le sais tu, aujourd’hui c’est la fête de nos cœurs. J’aménage, je décore. Tu es rentré ; j’entends sous tes pas qui résonnent Les fleurs s’ouvrir au son grave des cloches Il fait si froid, oh, le temps de l’attente La vie s'éteint et les étoiles se meurent toute la nuit Et la lune pâle fléchit à moitié sur l’amour triste Le vent gémit comme autant de plaintes. Ton cœur manque au mien depuis des siècles La rencontre est d’aujourd’hui mais la promesse date d'hier Nous nous aimons au coeur de la vie mais nos âmes vivent dans un rêve L’amour est si vaste, la vie n’a plus de frontières. Voici la porte de mon âme rêveuse, ouvre-la Le bleu du ciel se languit, le vent scintille L’âme en peine, je te tisse un habit en offrande. |
ARTSHARE
▼
Vạn lý tình
ReplyDeleteNgười ở bên trời, ta ở đây;
Chờ mong phương nọ, ngóng phương nầy.
Tương tư đôi chốn, tình ngàn dặm,
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
Nắng đã xế về bên xứ bạn;
Chiều mưa trên bãi, nước sông đầy.
Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày.
Chiếu chăn không ấm người nằm một
Thương bạn chiều hôm, sầu gối tay.
"Vạn lý tình" thơ của Huy Cận không biết năm nào nhưng chắc không phải là thơ sau 1954 !
Hưng/