ARTSHARE

Mar 10, 2011

Chuyện chúng mình (Thuỵ Uyên)

Năm ấy...
Tôi đi hát trong chương-trình văn-nghệ đêm họp-mặt của hai trường Jean-Jacques Rousseau và Marie Curie. Thật ra thì ban đầu, tôi đã từ chối không tham-gia, viện cớ không quen biết ai, tôi học dưới một lớp, và có lẽ tại tính tôi nhút nhát, ngại phải đi xa thì đúng hơn. Nhưng sau khi cô bạn thân bảo : " Tao đã hứa với ban tổ chức là tao sẽ kéo mày đi theo để mày hát cho họ vài bài, tao quảng cáo và giới thiệu mày dữ dội. Mày không đi, tao ăn nói sao với họ đây ?"
Nghe cô ta nói vậy, tôi đâm lưỡng lự, cô ta như buộc tôi vào trong hoàn cảnh đã lỡ. Tuy nhiên, vốn dĩ hay chiều bạn bè, tôi không nỡ khiến cô ta thất vọng. Thế là tôi nhận lời.

Sau buổi trình-diễn này, tôi hân hạnh quen biết thêm một vài anh chị trong ban tổ-chức. Và rồi họ rủ tôi gia nhập vào sân trường của họ. Thuở ấy, tôi thật nhà quê, không biết “ forum ” là cái chi chi, chỉ nghe họ nói rằng vui lắm, bạn bè xưa nói chuyện với nhau, nhắc lại những kỷ-niệm thuở còn đi học, đây là môi-trường tốt và hữu-nghiệm cho bạn học chúng ta tìm kiếm lại nhau, v.v... Nghe kể thấy hấp dẫn và lôi cuốn, tôi bằng lòng.

Tôi tập tễnh bước vào sân trường, e thẹn như một cô gái còn để tóc bín, ngập ngừng hồi hộp như sắp bước vào một cuộc hành-trình đầy bí ẩn. Trừ một vài người đã quen biết từ trước, những tên tuổi khác xa lạ làm tôi chột dạ, chưa dám lên tìếng. Mang nỗi mặc-cảm mình không thuộc vào lớp này, tôi chỉ lặng lẽ theo dõi, cố gắng tìm hiểu cá-tính mỗi người qua giòng chữ họ viết, qua tư-tưởng họ phô bày, để tôi còn tập làm quen và sau này hòa mình vào với họ.

Cho đến một ngày, anh xuất hiện với bài Nhớ nhà. Rời quê-hương đã lâu, chật vật với đời sống khó khăn nơi xứ lạ quê người, tôi tạm thời đã bỏ lại sau lưng những hình ảnh kỷ-niệm mái nhà xưa ở Tân Định.
Khi đọc bài này, những giòng chữ giản dị nhưng đầy tình-cảm làm sống dậy trong tôi những hình ảnh bỏ quên đó. Tôi thật xúc động. Tự dưng tôi cảm thấy rất gần gũi với anh. Qua bao nhiêu tháng im lặng trên mạng, tôi đã đọc biết bao mẫu chuyện tếu, nghịch ngợm. Có những bài đàm-luận thật nghiêm-túc, đôi lúc nghiêm-túc quá đâm ra căng thẳng. Có những hình ảnh thật đẹp vòng quanh thế-giới, có những tin-tức và tài-liệu quí giá đủ mọi khía cạnh, v.v..., tất cả những thứ này, tôi đều chú ý đến, và nhớ từng tên mỗi người, nhưng chưa hề quan tâm đặc biệt như lúc đọc bài viết của anh. Có một nét gì khác biệt nổi bật hơn hết tất cả. Nếu tôi viết một bài về nhớ nhà, có lẽ tôi cũng sẽ diễn tả như anh tả. Cùng tính-cách lãng mạng, nghệ-sĩ chăng ? cùng tư-chất mộc mạc trung thực chăng ? không biết ! Dù sao, cũng chỉ mới qua một bài viết, tôi chưa dám khẳng định. Tuy nhiên, những lời lẽ chân thành trong bài cùng với ý niệm sâu sắc đã khiến tôi phải bắt đầu chú ý đến anh. Ai đây nhỉ ?

Dần dần, anh bắt đầu viết nhiều trên mạng. Càng đọc những giòng chữ anh viết, tôi càng thấu hiểu nhiều hơn về con người anh. Vừa vui vẻ, vừa hoạt bát, viết văn giỏi, làm thơ hay, lại có duyên. À, chính cái duyên này đây, chết người đấy.
Thế rồi một hôm, một vài đề-tài về ca-nhạc và thể-thao được bàn đến, (may quá , trúng tủ rồi !). Tôi đánh bạo mở miệng nói chuyện với tất cả, và anh đã đáp lại những gì tôi viết. Chúng tôi bắt đầu quen nhau, ngày càng khắng khít theo thời gian. Tôi vẫn chưa biết mặt mũi anh ra sao. Tôi tò mò, có vào mạng tìm kiếm, nhưng không thấy. Tôi vốn không giỏi lắm về cách dùng máy vi-tính. Tôi hình dung anh với vóc dáng gầy gầy, mái tóc bồng bềnh (tại sao vậy nhỉ ? tại sao hễ tính tình nghệ-sĩ thì phải gầy gầy, dong dỏng cao với mái tóc bồng bềnh ?).

Mặc, mặt mũi anh ra sao không quan trọng, chỉ cần biết tôi cảm nhận được sự chú ý đặc-biêt anh dành cho tôi. Và cứ thế trên mạng, chúng tôi viết trả lời nhau, đối thơ đi, đối thơ lại, vô tư vui đùa với nhau như hai đứa trẻ con, tung tăng hồn nhiên như chỉ có hai đứa trong sân trường ồn ào. Bạn bè hình như nhìn thấu sự tình, rủ nhau gán đôi chúng tôi. " Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn..." Lời nói trêu ghẹo này làm tôi chợt bừng tỉnh, giật mình. Chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao chúng tôi có thể vui đùa vô tư lự như thế, mà chính riêng tôi, tôi cũng không ngờ được ? Tôi thật sự không biết mình đang làm gì. Chẳng nhẽ...? Bên bờ bên kia, anh cũng thế thì phải. Một thoáng trầm ngâm, một thoáng do dự, một thoáng suy tư....
Rồi anh xin số điện-thoại. Giây phút đầu tiên nói chuyện riêng với nhau, nghe tiếng nói của nhau, chúng tôi ngượng ngập, lúng túng cuống quít như một cặp tình-nhân trẻ lần đầu biết yêu. Nói qua loa vài ba câu chào hỏi, rồi im lặng, chỉ còn hai tâm hồn thổn thức hai bên ghềnh đá, hai con tim cùng đập một nhịp điệu. Quyến luyến gác điện-thoại rồi, tôi chắc chắn cả hai đều tự đặt câu hỏi " tại sao lại là tôi ? tại sao lại là anh ? tại sao chúng ta, xa cách nghìn trùng hai bên bờ Đại-Dương, lại tìm nhau và đến với nhau ? "
Rồi chúng tôi gửi hình cho nhau, viết cho nhau, làm thơ làm nhạc cho nhau, hẹn gặp nhau, rồi...

Cho đến bây giờ, chúng tôi thỉnh thoảng hỏi nhau, vẫn câu hỏi đó, " tại sao chúng ta yêu nhau, 
hở mình ? "
Ngay cả đến bạn bè, biết anh lúc trước thì ở Âu-Châu, tôi thì bên Mỹ, ai ai cũng thắc mắc hỏi làm sao chúng tôi quen nhau.
" Vì sao chúng tôi quen nhau, yêu nhau, gặp nhau, và cuối cùng nên đôi lứa với nhau, nếu bảo rằng, đó là do ông Trời đã sắp đặt, thì thật không sai tí nào. 
Rõ ràng là duyên phận, và một khi đã là duyên phận, thì có chạy đằng trời."
Thụy Uyên

2 comments:

Note: Only a member of this blog may post a comment.